Thứ Sáu, 27 tháng 10, 2017

QUANH QUE

QUẠNH QUẼ
Ngày vui đã cạn nhói tim vàng
Kẻ sống bây giờ nhạt nhẽo mang
Vẫn tủi trời cao đành cách bạn
Hoài ghen đất rộng phải xa chàng
Lòng ươn nhỏ giọt vì cay đắng
Nghĩa nặng tuôn dòng bởi trái ngang
Đón cảnh sầu ngâu thờ thẫn nhạn
Vườn loan quạnh quẽ chỉ riêng nàng

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

VAN DOI

VẪN ĐỢI
Vẫn đợi hình xưa bóng phủ tà
Đêm ngày quạnh quẽ ngóng chiều qua
Mùa thu chạm ngõ khơi tình vắng
Tiết Hạ rơi thềm tủi nghĩa xa
Nỗi vọng trào dâng hồn muốn khởi
Niềm thương cuộn đến não sao nhòa
Cho dù cách trở ta tìm mãi
Chẳng lẽ giờ đây hết đượm đà
KHÓ NHỌC
Lãng tử từng mong được bước vào
Ai ngờ Mỹ Ngọc nỏ hề xao
Tình khơi có bận không buồn não
Nghĩa đợi nhiều khi chẳng thấy hào
Khắc khoải canh chiều mơ dạ bão
Âm thầm mỗi buổi tiếc hồn cao
Lời khêu đã mỏi thôi đành dạo
Để những vần thơ khó nhọc trào
MỖI TÔI
Buồn vương mắt Ngọc thủa ươm lòng
Nắng bỏ đi rồi lệ mãi đong
Khắc khoải hồn mang vì bão động
Đìu hiu dạ tủi viết đôi dòng
Mơ về cõi ấy khơi tình lộng
Ước lại nơi này dõi buổi mong
Nghĩ phận hờn ôm người nỏ hóng
Mình tôi đợi ngóng trĩu thêm mòng


RẦU CHƯA
Nay buồn tớ giận bão rồi mưa
Bởi cớ vì đâu chập chững thừa
Giọt ngắn gieo hoài chêm não ủ...
Xem thêm

NGO NGANG

NGỠ NGÀNG
Đêm buồn vỏn vẹn mỗi mình tôi
Ảo não hồn đơn dạ buốt rồi
Kỷ niệm hôm nào tim mãi nhớ...
Xem thêm

DEM HUYEN

ĐÊM HUYỄN
Mai về Phố Cổ não nùng chăng
Bỏ hết Hồ Tây nghĩa nặng bằng
Bởi đã giao hòa thơ ướm mộng
Do còn gặp gỡ phú mời giăng
Vườn Xuân thắm đỏ bên thềm lỡ
Ngõ Hạ hồng tươi cả lối rằng
Cảnh nóng khôi hài luôn huyễn hoặc
Cho người mãi vọng đến mùa trăng

TINH THU

TÌNH THU
Vương nhiều kỷ niệm nhớ rồi chăng
Đã mấy mùa Thu trở biệt Hằng
Ả Nguyệt phơi mình nơi ngõ Trúc
Loan nàng ngửa dáng tận vườn Trăng
Môi nồng mãi ướm chưa hề nguội
Má đượm hoài ươm vẫn thoảng bằng
Dẫu biết tâm chờ luôn mỏi dạ
Đêm nằm ấp lại nghĩa tình giăng

GIA BIET TINH THO

GIÃ BIỆT TÌNH THƠ
Tâm rầu chán nản mệt tình thơ
Xướng họa bình thi nghĩa tỏ mờ
Tưởng vẫn yêu người đêm trộm nhớ
Đâu chừng ghét kẻ não buồn ngơ
Đường xa nẻo khuất mang sầu nợ
Ngõ thẳm lời thưa oán hận ngờ
Đón nhiễu nhương hoài nên phải sợ
Thôi đành giã biệt nhé niềm mơ .

TRON LONG

TRỌN LÒNG
Vẫn ngóng ngày anh trở lại nhà
Do nghèo vất vả tận đường xa
Hồn đơn lạnh lẽo tìm hương ngọc
Dạ tĩnh buồn hiu phí tuổi ngà
Hướng mặt trời xanh bền bỉ vẫy
Nghe chiều biển bạc hững hờ ca
Ân tình mãi hứa ngàn năm đợi
Để trọn lòng trinh giữa bóng tà

NGO NGANG

NGỠ NGÀNG
Đêm buồn vỏn vẹn mỗi mình tôi
Ảo não hồn đơn dạ buốt rồi
Kỷ niệm hôm nào tim mãi nhớ
Phong trần thuở ấy lệ hoài trôi
Tình xưa vẫn đó người lơ chuội
Lối cũ còn kia kẻ lịm ngồi
Đã quá nhiều năm giờ gặp ..tưởng
Ai dè chỉ dại ngỡ ngàng thôi