Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

CHUYỂN NHÀ

CHUYỂN NHÀ

Sẽ đón ngày mai tớ chuyển nhà
Xa rời kỷ niệm mấy năm qua
Tìm quên tất cả bao yêu dấu
Chẳng nhớ làm chi những buổi tà

Đã quyết trong lòng mới nhận ra
Bao lâu khổ cực quện đây mà
Hao mòn thể lực nào ai hiểu
Chỉ mỗi mình ta tủi phận ca

Hạ đến rồi nghe nặng trĩu va
Cầu mong hạnh phúc chúng con à
Về bên cháu nhỏ vui cùng nhá
Bỏ hết hờn ghen thủa đượm đà

Trở  lại vần thơ xả trét nha
Còn thương giấc mộng buổi chiều tà
Quên đi tuổi lỡ sầu muôn ngả
Sống thật yên bình chẳng nghĩ xa

NGÁN NGẪM

NGÁN NGẪM

Vào phây ngán ngẫm chẳng ưa rồi
Xã hội bây giờ chán nản thôi
Cứ đọc câu bình ôi trĩu khảm
Vừa xem lỗi bệnh úi cay bồi
Nhiều trang quấy nhiễu trông bày loạn
Lắm cảnh vung dò ngỡ được bôi
Rũ cạn không màng thơ với ngẩn
Từ nay thỏa mãn vắt chân ngồi

TÌNH ĐỜI

TÌNH ĐỜI

Cứ tưởng hưu rồi sẽ Mộng du
Ngờ đâu lãng mạn hết mong bù
Con đường trước mặt nhiều canh bão
Thửa ruộng sau nhà lắm ngõ thu
Bạn hữu bao ngày không nhắc rủ
Tình thân mấy bận trở nên thù
Ngồi ngơ ngẩn đếm hồn chan rũ
Bởi số nay nghèo nghĩa chợt lu

THÓI ĐỜI
Nđt&Bvđâ

Cứ tưởng hưu rồi sẽ Mộng du
Ngờ đâu lãng mạn hết mong bù
Con đường trước cửa nhiều phi vụ
Thửa ruộng sau nhà lắm ngõ thu
Bạn hữu bao ngày không nhắc rủ
Tình thân mấy bận trở nên thù
Ngồi ngơ ngẩn đếm hồn chan rũ
Bởi số nay nghèo nghĩa chợt lu

ỨC

ỨC DẠ

Thuở ấy hoa lòng đây vẫn mộng
Ngày kia nghĩa ái nọ luôn kèm
Bên người chửa trọn còn mong bánh
Cạnh kẻ đâu nồng mãi ước kem
Vướng cảnh phong trần châu đã lụy
Dìm con sóng bạc não đang thèm
Bao lần tiếc tủi hờn duyên chọn
Những buổi mơ tìm ức dạ đem

DÒNG THƠ GẠN

DÒNG THƠ GẠN

Chửa thấy anh về nẫu ruột gan
Chiều vơ vẩn bước mộng nhanh tàn
Ừ đây suối cũ bàn chân dạo
Hả nọ nương nhàu nhánh liễu tan
Vẫn nhớ lời xưa còn khảy nhạc
Càng ghi mỗi phút kẻ khơi đàn
Đêm nằm khắc khoải dòng thơ gạn
Chỉ tiếc xui lòng đẫm lệ chan

THƠ CÙN

THƠ CÙN

Vần đan xướng họa nghĩ thi cùn
Gió đẩy mây lùa dạ  vẫn run
Ngỡ một mùa ngâu đời đủ thấm
Tìm trang kỷ niệm ý non chùn
Giờ thương trải vận trao tình dỗ
Bữa mến ươm lời phủ cội vun
Thổn thức dòng châu tràn ngõ quạnh
Mà hoen lối ảo đẫm đau hùn

THƠ KHÙNG

THƠ KHÙNG
Bát thủ nhất tự

CHỉ mỗi nàng thơ ít lụy phiền
CHen làng bỏ quách tội gì điên
CHàng ghen nỡ phụ buồng tim ác
CHị giễu  đành đau cánh phổi  hiền
CHễm chệ đua đòi phê thánh dở
CHâm chìa giả dối gạt thần kiên
CHờ  trơ mặt ếch cầu danh huyễn
CHẳng nghĩ mần chi tại hám tiền

THƠ KHÙNG

Chỉ có nàng thơ cũng lụy phiền
Trông rồi chắc hẳn sẽ khùng điên
Tình thân nỡ phụ buồng tim ác
Nghĩa đậm đành quên lá phổi  hiền
Những kẻ đua đòi chê thánh thiện
Bao thằng giả dối nịnh hồn nhiên
Nhìn trơ mặt ếch cầu danh viễn
Nặng trĩu lòng thôi bởi hám tiền

DẠ THANH

DẠ THANH

Nguyện mãi cho đời giống trẻ ranh
Tìm nơi ẩn khuất mộng an lành
Không gì tĩnh lạc bằng nom cảnh
Có thể thư nhàn tựa dõi canh
Dẫu khổ đâu màng vinh với hạnh
Dù giông chẳng ngán bại hay thành
Bình tâm  trí vững hồn thôi lạnh
Đúng nghĩa thiên đường phổ dạ thanh

THƠ TÌNH

NẺO BUỒN KHÔNG TÊN

Ta vì rũ mất cả nguồn thơ
Cảnh vật tràn lan rõ thấy ngờ
Nẻo cũ buồn chan lòng lại nhớ
Duyên đầy tủi ngán não giờ ngơ
Cho hồn vẫn cảm trăm mù tối
Chỉ nỗi nào hay khối mịt mờ
Lẽ sống vô thường đâu thể liệu
Nên đành vất vưởng mộng rồi mơ

SONG THANH


SONG THANH VẦN UYÊN

Những nỗi mong riêng ánh mắt huyền
Từng bày lộ vẻ kẻ ham duyên
Hay chăng bởi nửa đời chờ tuyến
Để phải qua trăm lối nhớ thuyền
Chợt lụy đường trần luôn ngẩn uyển
Càng đày giữa cõi lại ngơ Uyên
Lao đao khó nói tình mình quyện
Nhếch nhác lơ mơ tưởng tỏ nguyền