Trang Thơ Hường Xưa
Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2020
SÓNG LÒNG
SÓNG LÒNG
Lặng lẽ dòng kia chở sóng sầu
Con thuyền mãi đợi biết về đâu
Nguồn xuôi vạn lý hờn quang cảnh
Bữa tủi tình lang chán địa đầu
Xót kẻ chân trời ôi bạc bẽo
Oằn duyên góc biển hỡi cơ cầu
Chiều thơ thẩn chốn triền non mộng
Để ngọn triều dâng bỗng nát nhầu
CHỜ MONG
CHỜ MONG
Thư tình viết tặng ở làng phây
Vẫn ủ hồn anh nhiệt huyết đầy
Đợi mải hồi âm liền vẫy gió
Trông hoài đối trả sẽ thành mây
Bao lần dõi vọng vào xem máy
Những bận nghiêng dòm để biết xây
Lặng lẽ ê chề tâm tủi ngấy
Chờ mong thấp thỏm dạ hao gầy
TÌNH ĐẦU
TÌNH ĐẦU
Vừa yêu mới hiểu nặng tim sầu
Những bận hay hờn chẳng nhớ lâu
Cách nổi nên hồn đau vạn ngã
Xa rồi để mắt trĩu hằn sâu
Thương hoài thuở nọ đùa trên cát
Tưởng mãi ngày xưa nghịch gác lầu
Vẫn nguyện bên cùng như buổi ấy
Giờ mong sẽ sống trọn ban đầu
NẺO MỘNG
AI DÕI LỐI XƯA BUỒN NẺO MỘNG
TA VỀ BẾN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ
( Tiểu vân )
AI từng thích ảo dệt tình thơ
DÕI bóng đèn khuya bởi nguyệt mờ
LỐI thỏa tươi nồng...êm rỡ lụa
XƯA ngời dáng . .nụ ngỡ hồng tơ
BUỒN thay vãn ...hạ sầu đau ngóng
NẺO sợ tàn nghe...héo rũ chờ
MỘNG khẽ khàng vương rồi đứt chỉ
TA VỀ BẾN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ
CHỨC NGÂU
TÌNH NHƯ CHỨC NGƯU
Nguồn thơ chửa viết đã vơi dần
Tháng bảy mưa về lệ trĩu sân
Có buổi chờ duyên hờn tĩnh mịch
Nhiều hôm thích bạn hỏi xa gần
Ngưu chàng khắc khoải mơ chiều mộng
Chức Nữ âu sầu vọng cảnh ân
Sợ nửa đời Xuân còn vẫn ngóng
Rồi nghe dạ nẫu xót dương trần
ĐÀNH VƠI
ĐÀNH VƠI
Nhớ bữa hai mình dạo cảnh chơi
Mùa Xuân Liễu thả sợi mây trời
Bên hồ Thủy nhược giăng cành rũ
Giữa sảnh Cây bồng bắc nụ rơi
Trở cách bao lần tâm rã rượi
Lìa xa vạn nẻo não tơi bời
Duyên hờn chẳng nợ đành quên nẫu
Phận phước không thành để nghĩa vơi
Bài đăng mới hơn
Bài đăng cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)