Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

GẶP NHAU BĂM TÁM

GẶP NHAU BĂM
       Nđt&Bvđâ
Vẫn tưởng xa rời mấy chục năm
Nào hay cách biệt chẳng quên đằm
Bao ngày lặng lẽ còn vương đắm
Những lúc tiêu điều chợt hỏi thăm
Cạn tỏ buồn thương hồn mãi thắm
Khơi bày xót tủi dạ hoài chăm
Trần gian mỗi phận hờn cay lắm
Biết gặp nhau rồi thỏa mãn băm

Họa với Hường Xưa chia sẻ 
MỘT THOÁNG THÂN TÌNH 
nđt 
Thân tình ấp ủ đã nhiều năm
Cảm nhận tàn phai vẫn thắm đằm
Lặng lẽ vun bồi nuôi ý tưởng 
Mơ màng đón đợi hưởng lời thăm
Hồn thương thấm đượm còn chao đảo
Cảnh tượng phô bày đỡ chút chăm
Số phận cơ cầu thôi hỏi rõ 
Nâng hòa chén tạc kể vòng băm!
maithang 2015.12.08


BÀI HỌA Tác giả Thuan Dang
GẶP LÀ CHÉM
Gặp gỡ rồi đây thoải mái BẰM 
Giao người cắt cử mặn mà CHĂM
Dù xa cũng chẳng quên lời nói
Dẫu khổ luôn còn mến giọng THĂM
Nhạc.Nổi đồng niên cùng ngỡ lặng
Hồn dâng cộng tuổi nghĩ chan ĐẰM
Tàn đêm chửa Giã niềm tâm sự
Tái ngộ trao tình thỏa mãn NĂM


Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

CHỈNH BỆNH

BỆNH MUỐN CHỈNH
        (Bvđâ)
Tặng một người Phụ Nữ
Đã biết em giờ đây nhuốm bịnh
Đời người trắc trở ai mà tính
Bao ngày tủi dạ thẫn thờ kinh
Mấy thuở hờn tâm ngơ ngẩn tịnh
Bởi những niềm đau chẳng nghĩ bình
Do từng nỗi khổ đâu rời định
Chừ mong chạy trốn cõi mơ hình
Bỏ vứt tình yêu tim muốn chỉnh
—@—@—@—@—@—@—
Bài của tác giả —Hường Xưa
TRẢI NGHIỆM
      Nđt&Bvđâ
Rõ quá từ hôm người đổ bịnh
Thân này vẫn chịu đâu cần tính
Đôi lần chán nản bực rầu kinh
Những buổi thờ ơ buồn khó tịnh
Thử nghĩ trần gian lắm lộ bình
Rồi xem cõi thế nhiều khi định
Hằng mong thượng giới giải lưu hình
Dẫu sống muôn màu luôn nghiệm chỉnh

ĐÃ CẠN

         (Nđt&Bvđâ)
Ý tưởng làm thơ đã cạn rồi
Do đầu chẳng nghĩ được mà thôi
Nhiều đêm mất ngủ buồn thân cỗi
Lắm bữa còn ngơ tủi phận hồi
Thể xác đau nhừ lay rễ cội
Tinh thần mỏi nhức động cành phôi
Đành qua phú vận thời hưng trỗi
Ý tưởng làm thơ đã cạn rồi
    Tác giả TRẦN TÒNG

GÃY GÁNH
Nđt&TvN
Nghĩa nặng từ nay đổi hết rồi
Bao kỳ chợt ngóng não lòng thôi
Do vì ngại nhớ cho hồn cỗi
Bởi lẽ cần quên tiếc dạ hồi
Cứ những lần yêu nhiều tủi cội
Khi mà lỡ dại lắm buồn phôi
Đường duyên nát vụn đâu còn trỗi
Nghĩa nặng từ nay đổi hết rồi
Tác giả HƯỜNG XƯA

HẠNH PHÚC 
Nđt lưu thủy đối
Chớ nghĩ niềm yêu — tuyệt nẻo rồi
Đâu ngờ nghĩa nặng quyến lòng thôi
Vùi nghiên chẳng ngại thân già cỗi
Bẻ bút nào ham ngọn rã hồi
Đã quẳng lời hay vào oć cội
Sao tìm ý đẹp bỏ hồn phôi
Cùng nhau họa xướng thơ ngời trỗi
Chớ nghĩ niềm yêu — tuyệt nẻo rồi
Thuan Đăng


BỆNH MÙA ĐÔNG

BỆNH VỀ ĐÔNG
Nđt
Đông tràn gió lạnh nghĩ buồn ghê
Những lúc nằm rên bởi bệnh về
Món nợ đeo hoài thân rõ nản
Khi sầu bám mãi phận hờn chê
Thời xuân đã quá nhìn đôi nẻo
Tuổi độ vòng quay dõi tứ bề
Dứt bỏ gian trần quên cõi tạm
Mong tìm hạ giới thỏa lòng phê
Tác giả HƯỜNG XƯA

VẪN CHƯA LÀNH  
Bài hoạ Nđt

Lỏng não rêm đầu thấy sợ ghê
Mùa Đông lạnh lẽo gió bay về
Xoang hàm lại trở đau nhừ chán
Dịch mũi tuôn trào ốm khỏi chê
Chạy chữa bao thầy ...lo đủ phía
Ngồi xông mấy loại .. hỏi tư bề
Vung tiền hết sạch còn đâu nữa
Bệnh vẫn chưa lành.. chắc phải phê !
Tác giả Tòng Trần

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

CÁI ĐUÔI

CÁI ĐUÔI
Vừa qua ngõ gặp phải anh Tèo
Bỏ khúc cua đồng cũng bị đeo
Bởi rõ rồi ưng nàng cứ quẹo
Rằng ưa thích hỏi gã lo trèo
Người kia nói đẹp hay tùng lẻo
Kẻ đó cười tươi nghĩ lộn nhèo
Đảo mắt nhòm xuyên còn dõi ghẹo
Tên này lắm chuyện giả vờ nheo

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

MỘT THỜI ĐỂ NHỚ (Nđt)

Bây chừ tóc phượng đã ngừng bay
Mắt ngọc ngày nao ảo não này
Kỷ niệm chôn vùi tâm vẫn biết
Ân tình ẩn giấu dạ còn say
Thương hoài dáng mộng ngày nao tỏ
Nhớ mãi vườn yêu buổi nọ bày
Tưởng tiếc thời hoa vàng lộng lẫy
Đâu rồi bạn hỡi thủa cầm tay

CHUYỆN HAI NGƯỜI      
(Nđt)

Sân trường thuở nọ áo dài bay
Bạn cũ ngày xưa ở chốn này
Tại chỉ con đường đưa nỗi thắm
Do vì cổng ngõ đón niềm say
Tình vương dạ lắng duyên cùng tỏ
Nghĩa đượm lòng sâu ái phải bày
Lặng lẽ hai người chung lối ngỏ
Âm thầm kết chặt chẳng rời tay.
26/9/2015.Tác giả TÒNG TRẦN

NGẪM ...

Men đời nốc cạn hiểu sầu cay
Rượu thấm càng thương nỗi nhớ này
Ái nghĩa giờ đây thành tủi phụ
Ân tình nghĩa nọ ngóng buồn say
Đêm nằm vắng vẻ lòng lo sợ
Buổi dậy đìu hiu nãi úa gầy
Vỡ cả duyên rồi đâu thắm đượm
Bây chừ ngẫm lại trắng bàn tay


CHÉN SẦU
(Nđt)
Mượn đỡ men nồng để nhấm cay
Cần cho một chút thử tim này
Lòng côi thẩm thấu ngày qua vội
Cõi thực mơ màng phút đổ say
Dõi bóng rơi chìm cơn ảo hoặc
Tàn canh đối diện mảnh thân gầy
Vòng xoay cát bụi hồn phiêu lãng
Vẫn lại quay về điểm trắng tay!
Tác giả MAI THẮNG

LỠ MỘNG

Trót bởi sai lầm lỡ mộng Uyên
Hồn đau hận kẻ bước lên thuyền
Tình chia nghĩa nhạt buồn thân luyến
Ái rã hương tàn tủi phận chuyên
Bỏ hứa muôn đời thôi lỗi nguyện
Thề quên vạn kiếp trả câu nguyền
Còn chăng ước nghĩ đường luân chuyển
Trở gót vườn yêu đẫm lệ huyền

NGÂY HỒN


Êm đềm rủ ánh giữa dòng sông
Nũng nịu trườn lên trải cánh đồng
Ngớ ngẩn khoe mình trong cõi lụa
Mơ màng điệu dáng ngã trời đông
Thân ngà áo mỏng len hồ ruộng
Vóc ngọc đài non dõi nẻo đồng
Mãi đượm hương tình ngây ngất tỏ
Cho hồn lữ khách vật vờ trông


SEN HỒNG
Óng ả nàng sen trỗi ngọn hồng
Nghiêng mình tỏa bóng quyện bờ sông
Dài bông cánh mượt thơm lừng bãi
Rộng búp đài xinh xoã phủ đồng
Chũm ngọt vương hồn trăm kẻ mến
Môi hường níu dạ tỷ người trông
Làng quê tỏ bức tranh ngời lộng
Phảng phất mùi hương giữa ruộng lồng

THUẬN ĐẶNG

ƠN THẦY

Ơn thầy dạy dỗ để bền chân
Hiểu rõ lời hay luyện chuốt vần
Vấn đổi bên ngoài cho đạo vững
Mài thêm ngõ lớp phủi tâm đần
Cây nhiều đứng phủ mong tròn dạ
Quả lắm ươm đời giữ vẹn thân
Trải rộng con đường nơi cõi thế
Về sau đượm tỏa khắp gian trần

RU TÌNH

Những ngón tay đan giấc ngủ nồng
Ươm nhiều mộng thắm tỏa ngàn bông
Cho từng mắt ngọc xôn xao nhớ
Để trái tim ngà rạo rực trông
Rộn rã hồn say bên tịnh cốc
Bâng khuâng dạ đắm giữa loan phòng
Hương tình ngát dịu dìu chân bước
Mãi đẹp tràn dâng ngỏ nỗi lòng

RIÊNG MÌNH

RIÊNG MÌNH
Trăng hờn nẻo ái đợi thềm song
Gió tủi buồn ai não nuột lòng
Ngóng mãi Xuân về đơm quả vọng
Trông hoài Hạ đến dõi cành mong
Niềm thương vẫn đượm như Tình sóng
Nỗi nhớ còn ươm tựa Biển dòng
Mảnh vỡ câu thề xưa lắng đọng
Riêng mình thảng thốt giữa trời trong
(Hường Xưa 12/2015)

Họa với hường Xưa
NIỀM RIÊNG
Bóng đỗ lên thềm hiện ảnh song
Ngày qua giá lạnh sẻ chia lòng
Đường xưa thuở ấy còn mơ mộng?
Cảnh vắng bây giờ vẫn đợi mong?
Sóng vỗ buồn tênh chiều vọng biển
Thuyền trôi nhẹ hẫng hướng xuôi dòng
Ngầm vui mảnh hẹn câu thề ước
Thệ bảo tâm hồn giữ tiết trong!
Mai Thắng 201513 

 
YÊU 
NĐT

Yêu người ở tít tận miền trong
Đọc mấy vần thơ đã phải lòng
Buổi dỗi đường face nào đạt sóng
Chiều ghen lối mạng chẳng suông dòng
Do tình cách trở tâm hoài đọng
Bởi nghĩa xa vời dạ cứ mong
Để sáo còn bay về ngõ vọng
Cho hồn thỏa mãn ngọt ngào đong
Thuan Đăng