TỰ TÌNH
Giọt nắng chiều buông phủ xõa mềm
Mơ màng gót ngọc ngỡ lời êm
Mành lay cánh cửa khơi sầu vỡ
Gió đẩy song nhà nỗi hận thêm
Mãi vọng duyên đầu trăn trở giấc
Luôn buồn lối mộng rã rời đêm
Bờ rêu vẫn đợi trông người ấy
Chợt nghĩ về ai thoảng trước thềm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét