Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2019

DO NGHÈO

DO NGHÈO
Ra Thành kiếm việc rũ bàn chân
Chẳng nghĩ rằng Hương mặt trắng ngần
Bữa thiếu tiền vơi tìm hỏi bạn
Hôm rầu gạo hết dõi chờ ngân
Tiêu điều cõi dạ duyên mờ bớt
Khắc khoải làn môi nghĩa nhạt dần
Để kiếp gian trần đau hận mãi
Thôi đành giã biệt áng phù vân
Ham gì cảnh phố tựa huyền vân
Dẫu phận nhòe chưa tỏa sáng ngần
Bởi ghét ta bà luôn dõi vọng
Nên cầu hạnh phúc vẫn choàng ngân
Bây chừ xã hội điềm nhiên thả
Nẻo ấy người kia lãnh đạm dần
Chạnh ngẫm chi nhiều thêm xót tủi
Ra Thành kiếm việc rũ bàn chân
(Đêm ngày lặng lẽ bước mòn chân )

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Xưa giờ bạn hữu bỏ về đâu
Để lại niềm riêng gã chuốt sầu
Ngóng mải bên cầu ôm dạ nẫu
Trông hoài giữa phố nặng hồn sâu
Dù mong hợp cẩn còn nghe dấu
Dẫu ước thời gian chẳng chạnh mầu
Kẻ vội lên rừng ươm trí ngẫu
Bao ngày mới gặp phải chờ lâu

NỖI NIỀM

NỖI NIỀM

Lặng nỗi riêng lòng chỉ có ta
Nhìn song nghĩ tiếc nguyệt đang tà
Mơ màng quãng vắng đường khuya gợn
Thổn thức đêm dài nghĩa nặng sa
Kẻ lãng quên rồi duyên trọ lá
Người mong bỏ hết mộng sang phà
Tâm buồn khắc khoải nghe chiều muộn
Để lệ đong hoài lẫn xót xa

NHẠT NHÒA

NHẠT NHÒA
Nặng nỗi đau tràn bởi dáng ai
Ngày nao nhủ thắm đẹp duyên cài
Hoa nhàn nhạt rũ tình xưa trải
Sắc lửng lơ nhòa mộng cũ phai
Nghĩa xót thờ ơ mùa phủi dại
Hồn vương trắc trở vụ quên dài
Hoài thương kỷ niệm vườn mơ ấy
Tủi vỡ tanh bành chuyện trúc mai

NHỚ 1 NGƯỜI

NHỚ MỘT NGƯỜI

Thơ nàng đã chết chẳng còn ham
Xướng họa giờ đây nẫu nản làm
Dõi lại hình xưa buồn vẻ biếc
Ươm từng kỷ niệm chán màu lam
Người gieo mấy nẻo sầu muôn ngã
Kẻ nhuộm bao lần nhớ mỗi Nam
Thổn thức đêm dài tim mãi giận
Đâu ngờ bão xoáy cả đời kham

TÌNH CÔ GIÁO

Viết cho người bạn cùng ngành vừa qua đời cũng chính là tâm trạng tác giả

TÌNH CÔ GIÁO

Anh cứ bảo em là cô giáo
Sướng nhất đời đi dạo đã ghê
Nhưng sao vẫn thấy ê chề
Chờ mong ai đó câu thề sắc son

Đời bụi phấn hơn gì mà vọng
Bận tối đầu chẳng mộng đâu anh
Chỉ mong người ấy chân thành
Nâng khăn sửa túi cho anh đủ rồi

Lời em nói ôi trời rất lạ
Đã làm thầy chớ ngả lòng nha
Là tôn vinh hiển đấy mà
Về hưu thổn thức chi mà giỡn đây

Em lặng lẽ lệ đầy trên má
Biết bệnh tình chắc chẳng vượt qua
Thì thôi anh hãy xem là
Người dưng anh nhé chúng ta dứt tình .

Hường Xưa

CÒN HY VỌNG KHÔNG ANH

CÓ CÒN HY VỌNG KHÔNG ANH
Ta vừa đến khi tình đã muộn
Tóc cũng nhòe bạc cuộn thời gian
Ngày trôi mê mẩn cung đàn
Mà say giấc mộng cùng chan bên người
Thu đến lá vàng rơi lã chã
Giọt mưa chiều buồn bã hương cau
Vì đâu đời nếm nỗi sâu
Mình em lẻ bước cúi đầu lặng thinh
Sao Anh đến cho tình xoáy động
Lại mơ màng hy vọng tìm vui
Rồi mơ chia ngot sẻ bùi
Dẫu trong dông bão anh ui em chờ

CÒN CHĂNG

CÒN CHĂNG
Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha

CÒN CHĂNG

CÒN CHĂNG

Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha

CHÚC MỪNG NHỎ

CHÚC MỪNG NHỎ

Một mừng tóc nhỏ xõa bờ vai
Hai mộng tình yêu rỡ gót hài
Ba ước mong đời luôn trải lọng
Bốn nguyền đợi tuổi vẫn chờ ngai*
Năm thương hẹn hứa cho phần thuận
Sáu nhớ chung thề chẳng nghĩa sai
Bảy nguyện bên nàng êm ngõ ái
Tám cầu chín chục ắt bền lai

NHỚ NGƯỜI XƯA

NHỚ NGƯỜI XƯA
Trông chờ thổn thức một chiều mưa
Bởi biết thời  gian lạc lõng thừa
Sóng vỗ rồi đi lần lượt bủa
Thu về để lại nỗi niềm đưa
Mười năm cách trở xanh rờn lựa
Nửa kiếp tìm nhau nặng trĩu bừa
Tuổi quá tuần xuân còn lụy nữa
Thương người buổi ấy nẫu lòng chưa

QUYỆN KỸ

QUYỆN KỸ

Do người khéo tạo ở trần gian
Bậu trách làm chi ảo não tràn
Nọ muốn tình xưa tròn chẳng vỡ
Đây cần nghĩa mới thỏa nào tan
Dù cho cuộc sống đầy giông bão
Dẫu biết niềm riêng ngập khổ ngàn
Vẫn ước luôn chờ duyên đượm nhả
Ta mình quyện kỹ cớ gì than

ĐÊM NGÓNG

ĐÊM NGÓNG
Tiếng gọi u sầu tỏa những âm
Mà nghe não rủ vọng dương cầm
Canh tàn khắc khoải  buồn trong dạ
Bóng lụn tiêu điều ủ giữa tâm
Buổi nhớ nên hồn thêm nặng sẫm
Ngày thương để phút quyện vơi bầm
Mơ mòng khổ lụy từng đêm ngóng
Lặng lẽ tim hờn nổi khúc ngâm

LÃNG KHÁCH THƠ

LÃNG TỬ KHÁCH THƠ

Lãng tử Chơn Thành mến trọng thơ
Thường nghe muốn gặp phỉ mong chờ
Làng phây giải trí nhiều khi mộng
Bạn ảo chơi đùa lắm bữa mơ
Họa phú thu về khơi những buổi
Hòa âm hạ đến ngỡ bao giờ
Đêm nằm chạnh nhớ tình huynh tỷ
Mãi ủ cung đàn thắm đượm tơ .

BẾN ĐỢI

BẾN ĐỢI
Con đò lặng lẽ bỏ dòng sông
Để lại niềm riêng mãi chất chồng
Những buổi êm trời nghe gió lộng
Bao lần nhạt nắng ngỡ nàng trông
Về bưng lãng tử tìm mơ giọng
Dõi lạch thuyền quyên cứ ngỏ đồng
Phải cách đôi đàng duyên lỡ nhịp
Cho đời quạnh quẽ đáng buồn không ?

TÌNH THI THO

TÌNH THI THƠ

Vì răng  lắm nỗi phải thay lòng
Lại bỡn chi nhiều kiểu bướm ong
Vẫy bút dù ưa vờ hiểu giọng
Mài nghiên dẫu thích chỉ đeo bòng
Còn đâu mắt lệ choàng cay mỏng
Vẫn ấy khung tình nhịn khổ cong
Cứ hẩm hiu  dần duyên mãi vọng
Mười niên giữ vẹn đức tam tòng

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY
   Tiểu vận
Đâu ngờ bóng cũ thuở vàng son
Bỗng hiện về đây để úa mòn
Ảnh( chồng) giữ cho lời thương với vợ
Em sầu nhỏ lệ khóc cùng con
Tìm mơ buổi nọ hoài không thấy
Biết hẹn ngày xưa cũng chẳng còn
Dẫu nhớ thêm nhiều đau kỉ niệm
Nhưng người đã khuất nẻo đầu non

Hình ảnh Khanh chụp HX đứng trước sân căn nhà cũ khi trước nhà còn là con đường đất năm 1988

Đầu ngõ bỗng cứ thuở vàng son