Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

DUYÊN HẨM

DUYÊN HẨM
Ta ngồi dõi ngóng tận bờ sông
Mãi nhớ ngày xưa thuở mặn nồng
Phút ở bên người êm nghĩa rộng
Hôm gần giữa mộng thỏa tình đông
Dù chăm vất vã đôi lần động
Bởi chịu hàn vi những lúc trồng
Giấc ngủ mơ hồ nghe dạ rỗng
Duyên đời chẳng toại có buồn không

HẠ ƠI

HẠ ƠI

Xa chàng Hạ có tủi vì ai
Hạ vãn vừa lo mỏi bước hài
Ngõ Hạ bao niềm thương nắng trải
Mưa chiều bấy Hạ ngỡ tình phai
Thu về bỏ Hạ rầu tim buốt
Hạ nhắc chờ Xuân nẫu nẻo dài
Mãn Hạ không làm duyên chuốt chải
Khai trường phấn vẽ Hạ nào sai

CHẲNG LAY

CHẲNG HỀ

Thu về ngọn gió trở nào hay
Lá đổ mùa thương ngập cõi này
Vẫn thấy câu thề vương đượm trải
Luôn chờ  tiếng  hẹn gởi nồng say
Niềm mơ phượng nhớ mùi hương thoảng
Nghĩa để đào trông nụ phấn bày
Đợi kẻ sương gầy nơi ngõ thắm
Cho người nhận giữ chẳng hề lay

CÂU KHOÁN

ĐAU LÒNG CHẲNG CHÚT ĐỀN ƠN MỆ
XÓT  DẠ CHƯA HỀ ĐÁP NGHĨA CHA
   (Mượn câu khoán)
ĐAU quá ơi chàng lệ đổ sa
LÒNG em vẫn nhớ tủi thân già
CHẲNG cùng cạnh kẻ lo vừa hứa
CHÚT thỏa bên người nguyện lỡ xa
ĐỀN phút giây buồng tim đã khổ
ƠN năm tháng ngõ cội đang tà
MỆ như biển cả hoài ôm mộng
XÓT DẠ CHƯA HỀ ĐÁP NGHĨA CHA

NỐI LẠI TÌNH XƯA

NỐI LẠI TÌNH XƯA

Em về giữa mộng gió trào vây
Ngỡ thuở mình yêu tại chốn nầy
Vẫn hiểu thu tràn êm áng tự
Luôn chờ bãi lộng thắm màu mây
Vầng dương đã lóe tâm mừng trọn
Lũ Nhạn vừa khoe ý phổ đầy
Chỉ thấy nồng men thờ thẫn nhạc
Duyên tình nối lại kể từ đây

NGÀY VỀ

NGÀY VỀ

Con tìm trở lại mái nhà xưa
Giã biệt người đi tuổi mới vừa
Ngõ trước cha già đang tựa cổng
Sau vườn mẹ yếu vẫn quàng mưa
Còn mơ ngắm nguyệt tình không thỏa
Cứ mộng nhìn hoa nghĩa chẳng thừa
Nỗi nhớ  theo về bao  kỷ niệm
Nghe hồn nặng trĩu tiếng gà trưa

NỖI LÒNG VỀ QUÊ

NỖI LÒNG VỀ QUÊ

Ta về giữa một sớm rừng thưa
Nỗi nhớ trào dâng chỉ chợt vừa
Nhạn nẫu nên sà theo đuổi sóng
Tim buồn bởi hóng đợi chờ mưa
Xui đời trở ngại men nồng thiếu
Oán nghĩa đành quên mộng tỏ thừa
Ngán ngẩm duyên mình nay đã rạn
Mơ màng khẽ vọng tiếng gà trưa

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

MÃI Ủ

MÃI Ủ

TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành
Xuân nồng hẹn ước tuổi còn XANH
Này duyên ngỡ cội .. tươi VÀNG nhánh
Thắm ĐỎ  tình . ..kia nụ giỡn cành
Dẫu TRẮNG ngày ..mơ vào nẻo mạnh
Theo về giọng đẫm ...bởi HỒNG anh
Mùa LAM gió thổi phơi buồn lãnh
TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

MÃI QUYẾT

Chỉ một  lời xưa mãi quyết dành
Cho người hẹn ước tuổi còn xanh
Vì duyên đã đượm thân tràn nhánh
Bởi nghĩa càng thơm nụ phất cành
Dẫu biết ngày sau vào nẻo hạnh
Nên tìm buổi trước được tình anh
Ngàn năm giữ tiết không buồn quạnh
Chỉ một lời xưa mãi quyết dành

CHẠM HỒN THU

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi  trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang

Ảnh minh họa phòng tranh của Khanh vẽ

HỒI ỨC

HỒI ỨC

Thu về lạnh lẽo gió mùa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã  trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

HOÀI NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

ĐÊM BUỒN

ĐÊM BUỒN

Đêm nằm dế gọi não nùng hơn
Cảnh vật buồn hiu nỗi nhớ hờn
Những tưởng yêu người luôn dạ ấm
Đâu ngờ hẹn kẻ mãi hồn đơn
Tình vương buổi đợi mây nào giỡn
Mộng dẫn ngày mong gió chẳng vờn
Giấc ngủ nhiều khi về đẫm lệ
Nên còn thắc thỏm nghẹn từng cơn

TÓC GIÓ THÔI BAY

TÓC GIÓ THÔI BAY

Thôi rồi tóc phượng chẳng còn bay
Nhặt nỗi niềm riêng trải tháng ngày
Kỷ niệm tìm theo người đã biết
Duyên thầm vẫy gọi nắng hoài say
Ngàn năm lối mộng vương lời tỏ
Một thuở đường mơ dỗi tiếng bày
Gió xõa bờ vai từng sợi nhỏ
Thương về buổi hẹn ấm bàn tay

KHÚC TÌNH BUỒN

KHÚC TÌNH BUỒN

Tiếng nhạc rơi buồn sẽ trả đâu
Mà nghe dạ đắng trải hoang sầu
Cho lòng khắc khoải niềm chan lạnh
Để trí tiêu điều nỗi nghẹn sâu
Kẻ nhớ mùa đông thường lỗi hẹn
Người trông buổi sáng vẫn hay cầu
Ngoài song giọt nắng về ngang cửa
Dạo khúc thơ tình ngủ đã lâu

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn luôn chẳng gặp đến bây giờ

DUYÊN HẨM

DUYÊN HẨM

Ta ngồi dõi ngóng tận bờ sông
Mãi nhớ ngày xưa thuở mặn nồng
Phút ở bên người êm nghĩa rộng
Hôm gần giữa mộng thỏa tình đông
Dù chăm vất vã đôi lần động
Bởi chịu hàn vi những lúc trồng
Giấc ngủ mơ hồ nghe dạ rỗng
Duyên đời chẳng toại có buồn không

RU MÃI NGÀN NĂM

RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG
   
Ngàn năm gọi mãi dáng xuân nồng
Trọn giấc ru người thuở bão giông
Quãng nhạc tình khơi làn má đỏ
Lời ca mộng ngủ phiến môi hồng
Cho hồn nắng nhuộm đừng quên lãng
Vọng tiếng mưa về dẫn thoảng trông
Chẳng giữ câu thề đem kết nụ
Ngàn năm gọi mãi dáng xuân nồng

NIỀM MONG

NIỀM MONG

Nắng thả chiều rơi những sợi mềm
Hiên nhà gót ngọc khẽ lời êm
Mành lay cửa khép nghe sầu vỡ
Gió động khăn lùa nghĩ tủi thêm  
Nhớ mãi duyên đầu chưa trọn buổi
Mơ hoài mộng ấy đã tròn đêm
Nhiều khi cứ tưởng người quay lại
Ngõ mở dường ai bước chạm thềm.

Bài 2

TỰ TÌNH

Giọt nắng chiều buông phủ xõa mềm
Mơ màng gót ngọc ngỡ lời êm
Mành lay cánh cửa se sầu vỡ
Gió đẩy song nhà nỗi hận thêm
Mãi vọng duyên đầu trăn trở giấc
Luôn buồn lối mộng võ vàng đêm
Bờ rêu vẫn đợi trông người Ấy
Chợt nghĩ về ai thoảng trước thềm

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2019

ĐÊM BUỒN

ĐÊM BUỒN

Đêm nằm dế gọi não nùng hơn
Cảnh vật buồn hiu nỗi nhớ hờn
Những tưởng yêu người luôn dạ ấm
Đâu ngờ hẹn kẻ mãi hồn đơn
Tình vương buổi đợi mây nào giỡn
Mộng dẫn ngày mong gió chẳng vờn
Giấc ngủ nhiều khi về đẫm lệ
Nên còn thắc thỏm nghẹn từng cơn.
Tg Xưa Hường

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

BUỒN VUI TỰ TẠI

BUỒN VUI TỰ TẠI

Có những lúc tôi buồn không ai hiểu
Nói ra rồi mới thấy liệu có hơn
Bởi vì sao ta cứ mãi dỗi hờn
Thơ cứ trải giấu cô đơn nỗi nhớ

Ngập ngừng ẩn sâu chêm từng hơi thở
Cố giữ tìm chẳng nỡ lại buông sầu
Khi hồn luôn khắc khoải khóc tình đau
Mà cõi ảo người nói nhau cái dở

Lưu linh mãi khi nào ta cách trở
Chẳng phiền ai dầu lỡ dỡ duyên lầm
Một đời người nặng gánh tủi lòng câm
Không cần trách dù tâm mình rất thật

Qua năm tháng tuổi chừ thêm chật vật
Sống qua ngày có nếm mật nằm gai
Cảm ơn trời ta cũng chẳng hờn ài
Càng nhẹ nhõm những sớm mai thức dậy

MÃI Ủ

MÃI Ủ

TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành
Xuân nồng hẹn ước tuổi còn XANH
Này duyên ngỡ cội .. tươi VÀNG nhánh
Thắm ĐỎ  tình . ..kia nụ giỡn cành
Dẫu TRẮNG ngày ..mơ vào nẻo mạnh
Theo về giọng đẫm ...bởi HỒNG anh
Mùa LAM gió thổi phơi buồn lãnh
TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

MÃI QUYẾT

Chỉ một  lời xưa mãi quyết dành
Cho người hẹn ước tuổi còn xanh
Vì duyên đã đượm thân tràn nhánh
Bởi nghĩa càng thơm nụ phất cành
Dẫu biết ngày sau vào nẻo hạnh
Nên tìm buổi trước được tình anh
Ngàn năm giữ tiết không buồn quạnh
Chỉ một lời xưa mãi quyết dành

HOÀI NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

CHẠM HỒN THU

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi  trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang

Ảnh minh họa phòng tranh của Khanh vẽ

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn sao chẳng gặp đến bây giờ

HỒI ỨC

HỒI ỨC

Thu về lạnh lẽo gió mùa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã  trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ 
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang
HỒI ỨC
Thu về lạnh lẽo gió vừa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019

ĐÊM NGÓNG

ĐÊM NGÓNG

Tiếng gọi u sầu tỏa những âm
Mà nghe não rủ vọng dương cầm
Canh tàn khắc khoải  buồn trong dạ
Bóng lụn tiêu điều ủ giữa tâm
Buổi nhớ nên hồn thêm nặng sẫm
Ngày thương để phút quyện vơi bầm
Mơ mòng khổ lụy từng đêm ngóng
Lặng lẽ tim hờn nổi khúc ngâm

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY

Tình cờ lấy đt của chồng mở ra xem thấy những tấm ảnh chàng cất kỹ ghi mấy dòng làm nàng nhớ

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY
   Tiểu vận
Đâu ngờ bóng cũ thuở vàng son
Bỗng hiện về đây để úa mòn
Ảnh( chồng) giữ cho lời thương với vợ
Em sầu nhỏ lệ khóc cùng con
Tìm mơ buổi nọ hoài không thấy
Biết hẹn ngày xưa cũng chẳng còn
Dẫu nhớ thêm nhiều đau kỉ niệm
Nhưng người đã khuất nẻo đầu non

BẾN ĐỢI

BẾN ĐỢI

Con đò lặng lẽ bỏ dòng sông
Để lại niềm riêng mãi chất chồng
Những buổi êm trời nghe gió lộng
Bao lần nhạt nắng ngỡ nàng trông
Về bưng lãng tử tìm mơ giọng
Dõi lạch thuyền quyên cứ ngỏ đồng
Phải cách đôi đàng duyên lỡ nhịp
Cho đời quạnh quẽ đáng buồn không ?

NÚI RỪNG QUÊ TÔI

NÚI RỪNG QUÊ TÔI
  Bình đầu
Một bữa về thăm cảnh núi đồi
Mang nhiều kỷ niệm nhớ hoài thôi
Ngày đi cánh phượng xinh mầm trổ
Buổi vọng nhành sim thắm nõn trồi
Suối chảy quanh rừng em cột võng
Cây xòa quẩn lối chị ràng nôi
Tình quê đượm nghĩa luôn chào đón
Mãi quyện hồn ta đủ ấm rồi

QUÊ NGHÈO

QUÊ NGHÈO
  Bình đầu
Ngọn gió vô tình bỗng thổi qua
Làm nghiêng ngả mấy cụm tre già
Hương đồng vẫn mến người đâu lạ
Cỏ nội luôn ghìm nghĩa ứ xa
Bến cũ còn lưu hình ở dạ
Nhà xưa mãi đọng ánh nương cà
Mơ màng khúc nhạc chiều thong thả
Trở gót quê nghèo mộng giữ ta .
Tg Hường Xưa

TÌNH THI THƠ

TÌNH THI THƠ

Vì răng  lắm nỗi phải thay lòng
Lại bỡn chi nhiều kiểu bướm ong
Vẫy bút dù ưa vờ hiểu giọng
Mài nghiên dẫu thích chỉ đeo bòng
Còn đâu mắt lệ choàng cay mỏng
Vẫn ấy khung tình nhịn khổ cong
Cứ hẩm hiu  dần duyên mãi vọng
Mười niên giữ vẹn đức tam tòng

HỎI

HỎI

Hỏi dấu yêu xưa mộng lỡ rồi
Hỏi đường dĩ vãng để buồn thôi
Hỏi duyên thuở ấy vầng trăng gội
Hỏi nợ giờ đây ngọn gió  bồi
Hỏi nhớ thêm sầu hương nắng thổi
Hỏi chờ thấy tủi bóng chiều trôi
Hỏi lòng chẳng biết mưa về  cội
Hỏi đá ngàn năm dáng lẻ ngồi

THI ĐÀN 4 T

THI ĐÀN 4 T

Quây quần tụ nghĩa ướm lời mơ
Mãi ủ từ đây khó nhạt mờ
Hảo hữu bình câu tìm khúc nhạc
Thâm tình kiếm chữ lựa vần thơ
Niềm vui với bạn yên bờ thở
Lúc trải cùng nhau vẹn bữa chờ
Kết chặt ân ngời mong buổi rỡ
Thi đàn bốn trảm tựa đường tơ

Quây quần tụ nghĩa ướm lời mơ
Mãi ủ nồng câu khó nhạt mờ
Hảo hữu bình văn bừng khúc nhạc
Thâm tình kiếm chữ lựa vần thơ
Niềm vui với bạn yên lòng dưỡng
Lúc trải cùng nhau đượm bữa chờ
Vẫn phỉ ân ngời mong vẹn ấm
Ta về bốn trảm đẹp dường tơ

MỘNG ĐỜI

MỘNG ĐỜI

Gió lộng đường mây cảnh đã tàn
Mưa về cõi nhớ mộng đời tan
Tình tôi buổi đến nghe hồn ngập
Nghĩa nó ngày đi tủi dạ tràn
Để lá mùa thương buồn dỗi ngọc
Cho vùng tuổi hẹn xót hờn lan
Hoài mơ chẳng có bao lần được
Chỉ nhận niềm đau giữa núi ngàn

MƯA THU

ĐÊM MƯA THU

Nguyệt trốn vào mây ảnh cũng tàn
Mưa về cánh Liễu mỏng dường tan
Chờ ai đã đến nghe hồn ngập
Nghĩ bé vừa quên tủi dạ tràn
Để nỗi niềm xưa buồn dáng ngọc
Cho vườn phượng cũ xót tình Lan
Vì day dứt mãi mà tim nghẹn
Cuội giữ lời yêu gửi gió ngàn

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

Mưa về lạnh lẽo đắng hồn em
Vội vã rời nhanh đóng cửa rèm
Vẫn nhớ căn phòng thân thể quạnh
Nghe sầu áng mộng cõi lòng lem
Từng ôm gối lẻ chờ ai gọi
Những vọng dòng xinh ước kẻ kèm
Đã xác xơ tình chôn kỷ niệm
Bây chừ mở ví lục hình xem

.
Ảnh minh họa Khanh ngồi quán cà fe Melody Kontum

TỰ TẠI

BUỒN VUI TỰ TẠI

Có những lúc tôi buồn không ai hiểu
Nói ra rồi mới thấy liệu có hơn
Bởi vì sao ta cứ mãi dỗi hờn
Thơ cứ trải giấu cô đơn nỗi nhớ

Ngập ngừng ẩn sâu chêm từng hơi thở
Cố giữ tìm chẳng nỡ lại buông sầu
Khi hồn luôn khắc khoải khóc tình đau
Mà cõi ảo người nói nhau cái dở

Lưu linh mãi khi nào ta cách trở
Chẳng phiền ai dầu lỡ dỡ duyên lầm
Một đời người nặng gánh tủi lòng câm
Không cần trách dù tâm mình rất thật

Qua năm tháng tuổi chừ thêm chật vật
Sống qua ngày có nếm mật nằm gai
Cảm ơn trời ta cũng chẳng hờn ài
Càng nhẹ nhõm những sớm mai thức dậy

KỶ NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn sao chẳng gặp đến bây giờ