Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

BUỒN VUI TỰ TẠI

BUỒN VUI TỰ TẠI

Có những lúc tôi buồn không ai hiểu
Nói ra rồi mới thấy liệu có hơn
Bởi vì sao ta cứ mãi dỗi hờn
Thơ cứ trải giấu cô đơn nỗi nhớ

Ngập ngừng ẩn sâu chêm từng hơi thở
Cố giữ tìm chẳng nỡ lại buông sầu
Khi hồn luôn khắc khoải khóc tình đau
Mà cõi ảo người nói nhau cái dở

Lưu linh mãi khi nào ta cách trở
Chẳng phiền ai dầu lỡ dỡ duyên lầm
Một đời người nặng gánh tủi lòng câm
Không cần trách dù tâm mình rất thật

Qua năm tháng tuổi chừ thêm chật vật
Sống qua ngày có nếm mật nằm gai
Cảm ơn trời ta cũng chẳng hờn ài
Càng nhẹ nhõm những sớm mai thức dậy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét