MỎI MÒN TRÔNG
Nghe hồn lạnh buốt buổi chiều đông
Hõm mắt sầu thêm cải vọt ngồng
Ngóng vạt mây hờn thơ thẩn bãi
Ru làn lệ tủi hững hờ sông
Vàng phai tuổi mộng đâu vần thắm
Đá bạc người quên chẳng nghĩa nồng
Chạnh cả thân già qua lối cũ
Đâu rồi ái đượm mỏi mòn trông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét