Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

XUÂN LÃNG ĐÃNG

XUÂN LÃNG ĐÃNG

Xuân về rạng rỡ cành mai nụ
Nắng dõi huy hoàng vạt cỏ phôi
Rót mật hoa cười khoe giữa buổi
Đong tình lá thẹn điểm làn môi
Anh đài hớn hở nhìn ra ngõ
Lãng tử trầm ngâm thấy được đồi
Lặng lẽ thuyền nan vừa thỏa bến
Bơ thờ dáng ngọc chẳng màng ngôi

KHAI XUÂN

KHAI XUÂN
    Nđt
Xuân về rạng rỡ mấy cành mai
Nắng dõi ngời xinh nụ cỏ đài
Trải nghĩa hoa mừng khoe lọn tóc
Đong tình lá thẹn điểm bờ vai
Thuyền quyên hớn hở trao hồn mộng
Lãng tử trầm ngâm tặng bướm cài
Gió thoảng đòng đưa khều liễu nhạn
Duyên chiều thỏa mãn đẹp bừng khai

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

CÀ PHÊ NHỚ NGƯỜI

CÀ PHÊ NHỚ NGƯỜI

Nhấp ngụm cà phê buổi nắng chiều
Nghe chừng bổng thấy dạ buồn thiêu
Mong chàng viễn xứ hồn ngây dại
Ngóng bạn ngàn phương lệ đẫm nhiều
Vị đắng không vơi niềm trống trải
Hương nồng lại thấm nỗi cô liêu
Người ơi chớ nỡ quên cầu nguyện
Hãy gợi duyên tình mải miết xiêu

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

THỔN THỨC

THỔN THỨC
  Nđt
Cửa mộng bây giờ cứ diễn thay
Dù mong hạnh phúc đã nhiêu ngày
Ân tình dẫu nặng mơ màng cháy
Nợ nghĩa hay nhiều mải miết bay
Nghĩ lại niềm thương tràn cảnh ấy
Tìm đâu cõi nhớ ở nơi này
Chiều qua bạn hữu nghe hờn chảy
Thổn thức trong hồn lệ đẫm cay

TRẢI NGHIỆM
         Nđt
Rõ quá từ hôm người đổ bịnh
Thân này vẫn chịu đâu cần tính
Đôi lần chán nản bực rầu kinh
Những buổi thờ ơ buồn khó tịnh
Thử nghĩ trần gian lắm lộ bình
Rồi xem cõi thế nhiều khi định
Hằng mong thượng giới giải phương trình
Dẫu sống muôn màu luôn nghiệm chỉnh

Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

CHẲNG ƯỚC

CHẲNG ƯỚC NHIỀU
        Nđt
Hồ Tây một thoáng ngả sang chiều
Ảo não khung trời dạ ngóng xiêu
Cứ nghĩ niềm yêu rồi tủi giận
Luôn hờn nỗi nhớ lại buồn thiêu
Mơ hoài những buổi ôm hình điệu
Mộng mải ngày kia dỗi dáng Kiều
Xướng họa bao lần tuy dẫu ủ
Hòa thi cũng chẳng ước mong nhiều

ẢO NÃO LỆ SA

ẢO NÃO TA
   Nđt
Suốt buổi hôm rồi lệ đẫm sa
Còn đâu những thủa đậm hương mà
Phòng loan quạnh quẽ ôi buồn quá
Ánh nguyệt tiêu điều rõ tủi ra
Bão tố bao ngày nay phủi ngọt
Thời gian bữa nọ sớm phai ngà
Âm thầm mãi nhớ chiều xưa tỏa
Nặng đến bây chừ ảo não ta

BUỒN ƠI

BUỒN  ƠI ...
   Nđt
Lạnh buốt đông tràn ảo não tôi
Người đi cách trở lệ chan rồi
Thương hoài tủi phận bao tròn mắt
Nhớ mãi ôm tình phủ trọn môi
Lặng lẽ từng canh buồn ngóng ủ
Đìu hiu mỗi bận tưởng trông bồi
Chàng ơi vội vã chia lìa lối
Để lại cho mình nhắc nghĩa trôi

MÃI THƯƠNG

MẢI MIẾT HOÀI THƯƠNG
    Nđt
Mải dõi hoài thương bóng một người
Vương ngàn kỷ niệm khó hề vơi
Ôm dòng lệ chảy bao ngày giữ
Cách biển sầu chan những bận dời
Nặng nỗi ân tình hôm ấy nhảy
Tơ lòng nghĩa cử lối này rơi
Dù mong ái  tỏa đừng phai nhạt
Sợ vướng hồn chao giữa cảnh đời

CHỈ MỖI MÌNH

CHỈ MỖI TÔI
   Nđt
Tưởng hữu bên cùng ngắm nguyệt trôi
Nhìn mây lặng lẽ rớt trên đồi
Sương tràn phủ bóng che đường cội
Gió vẫy giăng hồn bủa trụ vôi
Mộng cũ đâu rồi tâm gởi nối
Hồng xưa mãi để dạ mong bồi
Đời chao ước vọng nay đành lỗi
Lệ buốt hương tàn chỉ mỗi tôi

SỢ THƠ NGŨ ĐỘ THANH

SỢ TRỐN NGŨ ĐỘ THANH
    Nđt
Chán nản thơ làm ngũ độ thanh
Trò đây bạn đó tưởng kia rành
Xây bền xướng họa nên đừng chảnh
Xiết chặt ngâm hòa nỡ để banh
Giữ ủ tâm hồn xin chớ cạnh
Nhường chan ý nghĩa tỏ không giành
Nào hay lắm kẻ luôn kè nạnh
Hữu hảo bây chừ sợ trốn nhanh

BUỒN ẢO NÃO

BUỒN ẢO NÃO
   Nđt
Lụt mấy hôm buồn ảo não  chui
Ngày đêm chạy lũ kiếm nơi vùi
Chàng ơi bữa ấy ngồi trăn trở
Đất hỡi từ nay tưởng ngậm ngùi
Rõ tháng mười qua chừ chửa đượm
Không tình sắp mãn lại tìm vui
Năm dài mãi rộng sầu tâm tủi
Tết chẳng mong gì bạn hữu lui

MƯA BUỒN

MƯA BUỒN
Mưa buồn não nuột ngóng hờn ơi
Mưa nặng trầm ngâm bởi số trời
Mưa lạnh lùng trôi nhìn nghĩa mỏng
Mưa hờ hững giận tưởng tình vơi
Mưa chào nỗi nhớ chan từng bận
Mưa dõi niềm thương tủi vạn đời
Mưa buốt thân này luôn nghĩ ngợi
Mưa tràn cuộc sống đẫm hồn rơi

TRẢ

TRẢ HẾT CHO NGƯỜI
Trả hết cho chàng những mộng xưa
Trả luôn kỷ niệm nói sao vừa
Trả say nghĩa cử ngày xa cách
Trả cạn ân tình lúc tiễn đưa
Trả nhé người ơi đừng giữ lại
Trả đây kẻ hỡi chớ ghim thừa
Trả nè vĩnh biệt không thèm nhớ
Trả mãi muôn đời ghét hiểu chưa

CHÔN HẾT

VỀ ĐI
Chôn buồn kỷ niệm nhớ làm chi
Chôn hết tình xưa thuở dậy thì
Chôn bỏ đâu màng yêu dẫu mất
Chôn rồi chẳng nghĩ ngợi dù ghi
Chôn biền biệt ghét nhiều khi tưởng
Chôn mỏi mòn thương lắm bận vì
Chôn dứt quên người không sợ khổ
Chôn  sầu  thỏa dạ hãy về đi

Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

GIỮ KHỎE TIM

GIỮ KHỎE TIM
     Nđt
Cứ giận thôi đành bỏ ngõ Sim
Vì yêu khổ mấy cũng luôn kìm
Ngờ chăng bạn hữu càng không nhớ
Chắc hiểu tình ân lại mãi tìm
Bởi ấy buồn hiu lòng nặng lỡ
Dù đây quạnh vắng não tơi ghìm
Mà như vẫn vậy tha hồ ỉm
Sống thật thanh nhàn giữ khỏe tim

ƠI CHÀNG

ƠI CHÀNG!
Nđt

Ơi chàng nỡ bỏ thiếp mà đi
Nỗi nhớ hồn rơi ở vậy ghì
Ngóng mãi đêm ngày vương khổ lụy
Thương hoài những buổi khóc sầu bi
Đường duyên ngắn ngủi luôn ngờ vị
Lối mộng hồng hoang vẫn tưởng vì
Lặng lẽ tim này ôm buốt tủi
Tiêu điều cõi dạ để buồn ghi

LO SỢ

LO SỢ
   Nđt
Nhớ mãi hôm nào nghịch cỏ may
Làm sao chẳng nghĩ chốn vui này
Tôi nàng chuyện lắm nên cười đẫy
Bạn hữu khơi nhiều tưởng ngóng say
Khắc khoải Tây Hồ mong nặng vẫy
Đìu hiu Bảy Mẫu ước êm bày
Hồn ngơ tủi chán sầu tâm lẫy
Thắt thỏm đau buồn  sợ nghĩa lay

TRÁCH TRỜI

TRÁCH TRỜI
     Nđt
Đông này lạnh lẽo buốt hồn tê
Ảo não từng đêm nặng lối về
Ngõ nhỏ mình tôi buồn dạ thế
Thôn làng một bóng tủi đời ghê
Thương hoài cái bữa cùng nhau kể
Đợi mãi ngày mai sánh kẻ thề
Vẫn nhớ chiều nay ngồi đổ lệ
Ôm sầu quạnh quẽ trách trời chê

CHỊU CẢNH LẦY

CHỊU CẢNH LẦY
      Nđt
Số hẩm ôm buồn nghĩ hận vây
Tình lâu vỡ mộng khổ thêm nầy
Người đi cách trở còn đâu vẫy
Kẻ lại ngăn lìa hết chỗ xây
Mãi vọng thời gian từng bước đẩy
Hoài trông kỷ niệm sẽ ươm đầy
Mơ giờ cũng lụi duyên hờn thấy
Biết rõ từ nay chịu cảnh lầy

ẢO NÃO

ẢO NÃO TA
   Nđt
Suốt buổi hôm rồi lệ đẫm sa
Còn đâu những thủa đậm hương mà
Phòng loan quạnh quẽ ôi buồn quá
Ánh nguyệt tiêu điều rõ tủi ra
Bão tố bao ngày nay phủi ngọt
Thời gian bữa nọ sớm phai ngà
Âm thầm mãi nhớ chiều xưa tỏa
Nặng đến bây chừ ảo não ta

BUỒN ƠI

BUỒN  ƠI ...
   Nđt
Lạnh buốt đông tràn ảo não tôi
Người đi cách trở lệ chan rồi
Thương hoài tủi phận bao tròn mắt
Nhớ mãi ôm tình phủ trọn môi
Lặng lẽ từng canh buồn ngóng ủ
Đìu hiu mỗi bận tưởng trông bồi
Chàng ơi vội vã chia lìa lối
Để lại cho mình nhắc nghĩa trôi

HOÀI THƯƠNG

MẢI MIẾT HOÀI THƯƠNG
    Nđt
Mải dõi hoài thương bóng một người
Vương ngàn kỷ niệm khó hề vơi
Ôm dòng lệ chảy bao ngày giữ
Cách biển sầu chan những bận dời
Nặng nỗi ân tình hôm ấy nhảy
Tơ lòng nghĩa cử lối này rơi
Dù mong ái  tỏa đừng phai nhạt
Sợ vướng hồn chao giữa cảnh đời

CHỈ MỖI TÔI

CHỈ MỖI TÔI
   Nđt
Tưởng hữu bên cùng ngắm nguyệt trôi
Nhìn mây lặng lẽ rớt trên đồi
Sương tràn phủ bóng che đường cội
Gió vẫy giăng hồn bủa trụ vôi
Mộng cũ đâu rồi tâm gởi nối
Hồng xưa mãi để dạ mong bồi
Đời chao ước vọng nay đành lỗi
Lệ buốt hương tàn chỉ mỗi tôi

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

ƠI CHÀNG

CHÀNG ƠI
  Nđt
Sao chàng nỡ bỏ thiếp mà đi
Nỗi nhớ chừ đây ở vậy ghì
Ngóng mãi đêm ngày vương khổ lụy
Thương hoài những buổi khóc sầu bi
Đường duyên ngắn ngủi luôn ngờ vị
Lối mộng hồng hoang vẫn tưởng vì
Lặng lẽ tim này ôm buốt tủi
Tiêu điều cõi dạ để buồn ghi

LO SỢ

LO SỢ NUỐI TIẾC
   Nđt
Nhớ mãi hôm nào nghịch cỏ may
Làm sao chẳng nghĩ chốn vui này
Tôi nàng chuyện lắm nên cười đẫy
Bạn hữu khơi nhiều tưởng ngóng say
Khắc khoải Tây Hồ mong nặng vẫy
Đìu hiu Bảy Mẫu ước êm bày
Hồn ngơ tủi chán sầu tâm lẫy
Thắt thỏm đau buồn  sợ nghĩa lay

Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

BANH CHÀNH


Mệt mỏi nàng ơi hãy giúp dùm
Sao mà nỡ vội bắt quỳ khum
Thân nghèo khổ quá nên đành giữ
Phận hẩm buồn ghê trót lỡ  trùm
Ảo não trong hồn qua lối vọng
Tiêu điều cõi dạ bỏ ngày um
Vô nhà bố mẹ thương tình ngủ
Kẻo dỗi chành hanh lọt xuống lùm

ĐƠN PHẬN



Vào Đông lạnh lẽo tủi thân nhòe
Bởi ngóng bơ phờ lệ đẫm hoe
Cứ tưởng ngày xưa ...giờ trĩu ngập
Ngờ đâu thuở nọ.. lúc tươi  lòe
Phòng loan ẩm mốc không người dọn
Núi Phượng loang lầy bẵng kẻ khoe
Thấp thỏm nhiều hôm sầu lặng lẽ
Chồn chân những bận khổ cay xòe

CHÀNH HANH

Mệt mỏi nàng ơi hãy giúp dùm
Sao mà nỡ vội bắt quỳ khum
Thân gầy khổ quá nên đành giữ
Phận hẩm buồn ghê trót lỡ trùm
Ảo não trong hồn qua lối vọng
Tiêu điều cõi dạ bỏ ngày um
Vô nhà bố mẹ thương tình ngủ
Kẻo dỗi chành hanh lọt xuống lùm

Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016

TÌNH HUYNH MUỘI

Nghĩa muội huynh tường cách nẻo xa
Tình thân cứ đượm chẳng khi tà
Thời gian đảo lộn chiều giăng ấy
Kỷ niệm vương hoài bão tố qua
Gởi giữa ân ngời theo lối mẹ
Bày trên ngõ thaems tựa sân nhà
Bao lần chửa gặp còn mong nhá
Mọng vẫn trao lời ngỏ thiết tha

KHẮC KHOẢI NHẦU

Chẳng biết vì sao lệ đẫm sầu
Hay là có chuyện não vùi đâu
Người xa vội vã quên tình cuối
Kẻ lại đìu hiu nhớ nghĩa đầu
Bởi nghĩ lời xưa còn muốn nguyện
Rồi ôm nẻo cũ nặng mong cầu
Đường duyên trắc trở buồn chi nẫu
Lặng lẽ từng canh khắc khoải nhầu

MONG TỎ BÀY

Xuân này hứa bạn hữu dù xa
Gặp xướng vài câu ở Võng Đà
Thỏa mộng vui mừng ôi đã quá
Khơi niềm phấn khởi tuyệt lần ra
Bao ngày biết rõ còn nghi Ả
Những buổi đành tin lại nhớ nhà
Ảo não mong chờ mau đến Hạ
Cho người chốn nọ hiểu lòng ta

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2016

LẶNG LẼ ĐƠN

BUỒN HƠN
Bởi sống bây chừ lặng lẽ đơn
Niềm vui mất cả lại thêm chờn
Duyên mòn loạn não đời thiu oán
Nghĩa lụi ung đầu kiếp hẩm chơn
Khắc khoải mơ về nơi ngõ gợn
Đìu hiu mộng đến nẻo tim hờn
Nào hay bậu đã xa ngàn thuở
Khổ mỗi tôi buồn cứ nặng hơn

NGỠ NGÀNG

NGỠ NGÀNG
Mong người lệ đẫm cứ sầu vương
Chẳng biết vì sao bị lỡ đường
Ảo não trong hồn khi lộn hướng
Tiêu điều cõi dạ khổ nhầm phương
Đêm nằm mãi ngóng còn mơ tưởng
Sáng dõi hoài than bởi mộng hường
Giữa buổi âm thầm kêu bạn xướng
Ôm buồn khắc khoải ngỡ ngàng thương

LỤY HOÀI


LỤY
Nđt
Xót phận hương tàn lỡ cả duyên
Nào mơ được cảnh sẽ lên thuyền
Tơ chùng ảo não buông tình quyến
Gối mỏi thâm trầm giận nghĩa khuyên
Mãi đón trong hồn tha thẩn luyện
Hoài trông cõi dạ ngẩn ngơ truyền
Đâu còn óc tỏa mà khơi chuyện
Cứ phải âm thầm giữ lụy nguyên

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2016

PHƯỢNG ƠI

PHƯỢNG ƠI
           NĐT

Phượng rớt sân trường ảo não ơi
Lời ve vọng mãi cả khung trời
Buồn khơi hỏi quyện tìm lưu bút
Sướng khổ cùng ôm giữ một thời
Biết bởi gần xa tình vẫn nặng
Cho dù cách trở nghĩa nào vơi
Gom từng kỷ niệm êm đềm khắc
Góp những niềm thương gởi bạn đời

ƠN NGƯỜI

ƠN NGƯỜI LUYÊN THÂN
      

Nđt
Ơn người dạy dỗ khó chồn chân
Nắm rõ điều hay để luyện vần
Lặng lẽ trau dồi mong tỏa sáng
Trầm ngâm học hỏi xóa bôi đần
Trồng cây đã bón còn ươm dạ
Chọn quả xinh ngời giữ ướm thân
Cuộc sống sau này đâu phải dễ
Thiền tu tận hưởng đức dương trần

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

KỶ NIỆM

KỶ NIỆM
   Nđt
Bây chừ điểm lại rõ ràng xem
Mỗi buổi nhìn ai đứng tựa rèm
Ngóng mãi bên đường mong bạn tỏ
Trông hoài giữa núi đợi nàng đem
Rồi khi nghĩ bậy trầm luân đếm
Những bận nằm hoang mải miết kèm
Thỏa mãn cho hồn luôn sáng rạng
Vui từng kỷ niệm khó hề lem

LỠ MỘNG VÀNG

LỠ MỘNG VÀNG
    Nđt
Cứ tưởng đời ta đẹp ngỡ ngàng
Bây chừ lửa ấm cũng lìa ngang
Buồn thêm lặng lẽ ngày oan trái
Khổ lẫn âm thầm tháng nặng mang
Ngõ hạnh giờ đây đành bỏ lối
Vườn xuân bữa nọ phải xa đàng
Niềm vui vội mất trong lòng bão
Giết cả tình đau lỡ mộng vàng

THUỐC &RƯỢU

THUỐC &RƯỢU
Thuốc rượu bây chừ hãy bỏ trôi
Ung thư thực quản đó không tồi
Bao ngày thỏa sức nhầm tu muộn
Những buổi thừa cân lỡ nốc rồi
Hối hận còn đâu mà cứu dưỡng
Tràn lên bệnh quấy đã chê bồi
Tiền ra mạng kiệt buồn thân cỗi
Cũng đáng cho chàng khổ vợ tôi

NGHIỆP KHỔ

NGHIỆP CHƯỚNG
   Nđt
Nghĩ biết bao giờ được thỏa chơi
Ngồi đây ngẫm tủi suốt canh trời
Mong hoài với bạn cho hồn thoảng
Vướng mãi nơi chàng chẳng dạ khơi
Chán bụi trần gian chừ vẫn mở
Buồn thân cõi thế lại luôn mời
Đời sao muốn hạnh mà không thể
Rõ gánh bên mình nghiệp khổ ơi

ĐÚNG LÀ EM

ĐÚNG LÀ EM
Bây chừ điểm lại đúng là em
Mỗi buổi nhìn ai đứng tựa rèm
Ngóng hỏi bên đường mong được kẽm
Trông hoài giữa núi đợi nhiều kem
Rồi khi nghĩ bậy trầm luân sém
Những bận nằm hoang mải miết thèm
Thỏa mãn cho hồn luôn sáng rạng
Vui từng kỷ niệm vẫn cần nem

QUẬY ĐÓ LÀ EM

QUẬY ĐÓ LÀ EM
  Bây chừ điểm lại đúng là em
Mỗi buổi nhìn ai đứng tựa rèm
Ngóng hỏi bên đường mong được kẽm
Trông hoài giữa núi đợi nhiều kem
Rồi khi nghĩ bậy trầm luân sém
Những bận nằm hoang mải miết thèm
Thỏa mãn cho hồn luôn rộ chém
Tha hồ quậy hết cả thùng nem

CHỜ CHỒNG

CHỜ CHỒNG
TVN
Nào ai muốn cảnh vãn xa chồng
Quạnh quẽ thân gầy hỏi bến sông
Những lúc buồn chen sầu vạn buổi
Bao lần ngẫm lại tủi ngày đông
Chàng đi chốn nọ hồn thương võng
Thiếp vẫn nơi này nghĩa đợi trông
Cứ mải nhìn mây trời bão lộng
Nào ai muốn cảnh vãn xa chồng

HẠ SỚM MAI

HẠ SỚM MAI
Buổi Hạ đây rồi mấy bữa nay
Đàn ve trỗi nhạc suốt đêm này
Chim cười lả lướt tha hồ nhảy
Bướm lượn vui đùa thả sức bay
Tỏ sáng khung trời bao chú chạy
Yên lành những nẻo các nàng xoay
Sau giờ thể dục màng sương chảy
Khỏe mạnh nơi hồn phấn khởi ngay

THỎA MỘNG

THỎA MỘNG
    Nđt
Biết rõ thầm yêu chẳng sợ nề
Cho dù bạn hữu có cười chê
Mong tìm phải cách vui từng chỗ
Dõi kiếm đầy mưu rộ ngả bề
Vẫn đón niềm tin đừng bỏ nghiện
Luôn ghìm nhịp sống khỏa đùa mê
Cùng em kết chặt duyên hồng đỏ
Thỏa mộng lòng nhau sẽ bước về

PHƯỢNG VỀ


HÈ VỀ
Nđt
Phượng vỹ sang mùa thấp thỏm ơi
Đàn ve nhả nhạc khắp khung trời
Nhiều em vội vã tìm lưu bút
Lắm gã thầm mong gửi bạn đời
Bóng đổ trong hồn phơi trĩu nặng
Câu chờ cõi dạ giấu đầy vơi
Rồi mai cách trở bao giờ gặp
Sẽ cất vào tim cả một thời




Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

QUẠNH QUẼ

Đêm về quạnh quẽ chỉ mình tôi
Lão ấy giờ đây bệnh nản rồi
Số phận ôn hoài mong não thỏa
Ân tình gợi mãi ngóng hồn côi
Đường duyên ngắn ngủi thêm vườn mỡ
Lối nghĩa dài lâu nổi rặng đồi
Nửa kiếp phong trần nay ngã quỵ
Đêm về quạnh quẽ chỉ mình tôi

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2016

CHÂN TÌNH

Chân tình ngẩn dạ níu bàn tay
Lại phải rời nhau nỗi nhớ này
Mãi ngỏ đầu Buôn người nhóm họp
Hoài mong giữa bản khách sum vầy
Duyên đời bất chợt chừ đâu hiểu
Nợ kiếp sao ngờ vẫn chửa hay
Nối nhịp ngàn phương về ngõ nhỏ
Dâng tràn hạnh phúc thỏa lòng say

RU TÌNH XUÂN HỘI TỤ

RU TÌNH XUÂN HỘI TỤ
               (NĐT)
Những bản ru tình xiết chặt tay
Rời xa vẫn vọng nhớ nơi này
Trời Tây hữu phú về xum hợp
Viễn xứ bằng thi ngỏ vẹn đầy
Mạng nối từ xưa mình đã hiểu
Face truyền thủa trước bạn còn say
Làng Buôn rộn rã hàn huyên tỏ
Cạn mãi men nồng ngất ngưởng lay

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2016

NGHĨA TÌNH

NGHĨA TÌNH
Sao hoài tiếc mãi chuyện chiều xưa
Để sóng trồi lên những rặng dừa
Tuổi đẹp qua rồi nay nhắc nữa
Duyên ngời  trỗi dậy đó ràng chưa
Ngày mơ vẫn ướm còn trông đủ
Buổi mộng còn ươm ngỡ đón vừa
Cứ vậy ân tình luôn  rỡ tỏ
Ngôi nhà hạnh phúc nghĩa tràn đưa

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2016

DUNG HÒA MÀ SỐNG

DUNG HÒA MÀ SỐNG
Nghĩa muội huynh tường cách nẻo xa
Tình thân vẫn đượm chẳng khi tà
Thời gian gợi mãi êm đềm ấy
Kỷ niệm lưu hoài khắc khoải qua
Gởi giữa ân ngời như lối mẹ
Ươm chừng nghĩa thắm tựa sân nhà
Bao lần chửa gặp buồn tâm quá
Mộng mãi dung hòa thỏa thiết tha

DẤU YÊU

DẤU YÊU
Hạ vãn thu tràn gió lộng bay
Đường xưa ảo não nhớ thương hoài
Cảnh mộng hôm nào hai đứa ngắm
Mây mờ buổi đó một mình say
Hồn luôn ngẫm tiếc thời gian quyện
Dạ mãi ôm ghìm kỷ niệm phai
Tưởng được quay về nơi dấu cũ
Đâu ngờ thấp thỏm những chiều mai

GHEN CHI

GHEN CHI
Ảo não chi nhiều bụng tối đen
Kìa xem mắt đổ những con ghèn
Tình chưa đượm tỏ sao mà bén
Nghĩa chửa ươm ngời đó lại ghen
Dẫu có yêu người nên để bụng
Vì chưng ghét kẻ cũng không hèn
Khi hồn rộng mở nhiều anh quý
Hãy để cho đời thích ngợi khen

ẤP Ủ

ẤP Ủ
VỌNG NGÓNG
Biết vãn Xuân rồi Phượng trổ hoa
Làm cho cõi dạ nhớ Sơn Hà
Cùng anh dạo cảnh trao lời hát
Với bạn giao hòa ngỏ nghĩa ca
Ướm những thời gian cầu đợi tỏa
Ươm từng kỷ niệm giữ giao hòa
Đem về ấp ủ trong mùa Hạ
Gặm ngấm trong hồn  dẫu phải xa

Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2016

DẤU ẤN TÂY HỒ

DẤU ẤN TÂY HỒ
Hảo hữu Tây Hồ dạo ngóng thơ
Vườn ươm vẫy bút thỏa mong chờ
Đường thi sáng tạo giăng đầy ngõ
Lục bát trau dồi để giữa mơ
Nặng nỗi ân tình trong cuốn vở
Khơi niềm hạnh phúc ở bến bờ
Cho nhiều kỷ niệm luôn hoài nhớ
Nghĩa ấy bây chừ thỏa  mộng tơ

NUỐI TIẾC


           NUỐI TIẾC
Nhóm họp Tây Hồ đã khởi thơ
Cùng nhau thỏa mãn bấy lâu chờ
Niềm vui ngỏ ý bao lần mộng
Nỗi sướng trao vần tận buổi mơ
Bóng phủ lui dần vừa chạm ngõ
Đường chia dẫn đến tận ven bờ
Khi vầng nguyệt tỏa vừa buông xuống
Lối hữu thương hoài dạ ngẩn ngơ

XÓT PHẬN MỒ CÔI

XÓT PHẬN
Xót cảnh mồ côi gặp rõ buồn
Nhìn xong đẫm lệ mắt nhòa tuôn
Đời em số bạc hồn thêm tủi
Kiếp nhỏ phần đen dạ mãi luồn
Vẫn nguyện ông trời nên kết  sẻ
Hoài mong bố mẹ nghĩ tình luôn
Đừng cho lũ trẻ nhiều cay đắng
Xót cảnh mồ côi gặp rõ buồn

ƯỚC MÃI

ƯỚC MÃI ....
Mấy buổi Tây Hồ lạnh rõ kinh
Làm em hoảng quá dạ không bình
Nào ưa chỗ nọ bao người thắm
Lại thích nơi kìa những kẻ xinh
Cứ tưởng hòa thi hồn sẽ định
Rồi mơ xướng họa não lan trình
Màn đêm xõa xuống nghe buồn thỉnh
Ước mãi thời gian rộng tỏ tình

THUẬN VỢ CHỒNG

Nặn óc nhiều hôm mãi chửa thành
Nhưng mà vẫn ráng dệt chằm nhanh
Nhà cởi vách đổ nhìn đâu rõ
Gió cuộn đèn chao ngỡ chẳng rành
Số hẩm chừ em đành rũ  phận
Thân nghèo lúc chị cũng hòng danh
Trời thương phụ giúp rồi ươm quả
Nghĩa vợ duyên chồng kết tuổi thanh

Thứ Ba, 1 tháng 3, 2016

NÃO LOẠN

Thả mấy vần thơ bút gãy ngòi
Tâm sầu thấy Ả lại vờ soi
Đau đầu ảo não hồn luôn khói
Mỏi óc âu sầu dạ mãi chòi
Nẻo đó ân tình quên cạn nghĩa
Vườn đây  kỷ niệm nhớ trao lời
Đêm tàn bóng phủ ta còn đợi
Để những đêm buồn giận muốn thoi