Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

MÃI ĐỢI

MÃI ĐỢI

Những buổi hoen trời gió lạnh vây
Hồn dâng khắc khoải chuyện vơi đầy
Rời Buôn cỏ nhạt che tầm vẫy
Xuống Bản sương mờ đọng ngõ rây
Chửa nghĩ duyên tàn thu sớm vậy
Nào quên nắng phủ cội hoang vầy
Vườn mơ quạnh quẽ ai còn thấy
Mãi đợi em về ở chốn đây .

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

KỶ NIỆM

KỶ NIỆM XƯA

Đêm dài dõi nguyệt nhớ tình em
Mãi tưởng ngày nao tớ dạy kèm
Bởi lũ trò ngoan thường ghé đợi
Do nàng lại ngốc phải tìm xem
Thời gian cảm mến rồi thêm võng
Kỷ niệm chờ mong cũng hết rèm
Nghĩ một lần yêu khờ luyến ngỏ
Mang hình bóng gởi vẫn còn tem

VẪN ĐỢI

VẪN ĐỢI

Vẫn đợi hình xưa bóng phủ tà
Đêm ngày quạnh quẽ ngóng chiều qua
Mùa thu chạm ngõ khơi tình vắng
Tiết Hạ rơi thềm tủi nghĩa xa
Nỗi vọng trào dâng hồn muốn khởi
Niềm thương cuộn đến não sao nhòa
Cho dù cách trở ta tìm mãi
Chẳng lẽ giờ đây hết đượm đà

QUẠNH

QUẠNH QUẼ

Ngày vui đã cạn nhói tim vàng
Kẻ sống bây giờ nhạt nhẽo mang
Vẫn tủi trời cao đành cách  bạn
Hoài ghen đất rộng phải xa chàng
Lòng ươn nhỏ giọt vì cay đắng
Nghĩa nặng tuôn dòng bởi trái ngang
Đón cảnh sầu ngâu thờ thẫn nhạn
Vườn loan quạnh quẽ chỉ riêng nàng

RẦU

RẦU CHƯA

Nay buồn tớ giận bão rồi mưa
Bởi cớ vì đâu chập chững thừa
Giọt ngắn gieo hoài chêm não ủ
Cơn dài rớt mãi ngợp lòng đưa
Ngồi trên gác gỗ cuồng đau cửa
Ở dưới thuyền nan nặng trĩu dừa
Hẹn cái anh Chiều Xưa rõ oải
Sao đành nỡ để bụng  rầu chưa

ĐÊM HUYỄN

ĐÊM HUYỄN

Mai về Phố Cổ não nùng chăng
Bỏ hết Hồ Tây nghĩa nặng bằng
Bởi đã giao hòa thơ ướm mộng
Do còn gặp gỡ phú mời giăng
Vườn Xuân thắm đỏ bên thềm lỡ
Ngõ Hạ hồng tươi cả lối rằng
Cảnh nóng khôi hài luôn huyễn hoặc
Cho người mãi vọng đến mùa trăng

CUỘI CÙNG TA

CUỘI CÙNG TA

Dỗi giận vì ai cứ nổi giằng
Tim sầu héo rụng nẫu lòng chăng
Nhàu thân chán phận còn chi ngẫm
Trĩu phú hờn duyên để lụy chằng
Có những chiều hôm hồi thưởng nguyệt
Đong vài kỷ niệm đón chờ trăng
Dòng thơ mãi tặng đêm huyền ảo
Dẫu Cuội cùng Ta tủi nhớ Hằng

SỐNG ĐỦ VUI

ƯỚC SỐNG VUI ĐỦ MƯỜI

Dù em khổ cực vẫn luôn cười
Bởi số duyên phần mãi rạng tươi
Ủ được sang giàu đi khắp chỗ
Chờ mong phú lộc để bên người
Vui cùng bạn hữu đầy say sống
Phải lúc thâm tình toại mãn mươi
Chẳng ngại ngùng chi mà lỡ kiếp
Tìm nhau kết nghĩa đủ thêm mười

MONG VO

MỘNG VỠ

Nhớ mãi ngày xưa ở cạnh Đào
Huynh thường vẫn ước được bằng sao
Vừa lên phố thị trời giông đổ
Trở xuống nhà quê ngọn bão gào
Gốc trổ  tình hoang lờ lững mộng
Tim choàng kiếp hẩm thẫn thờ trao
Đời hoa ủ dột  còn chi nữa
Mận cũng tàn rơi bóng lẻ chào

TÌNH THU

TÌNH THU

Vương nhiều kỷ niệm nhớ rồi chăng
Đã mấy mùa Thu trở biệt Hằng
Ả Nguyệt phơi mình nơi ngõ Trúc
Loan nàng ngửa dáng tận vườn Trăng
Môi nồng mãi ướm chưa hề nguội
Má đượm hoài ươm vẫn thoảng bằng
Dẫu biết tâm chờ luôn mỏi dạ
Đêm nằm ấp lại nghĩa tình giăng

MONG

MONG

Ba ngày tất bật chẳng làm thơ
Ý tưởng giờ đây cũng nhạt mờ
Vắng vẻ vần cay rầu chữ cạn
Tiêu điều áng nguội bổng lời trơ
Tình ân dẫu đậm hồn sao vẩn
Đạo nghĩa dù tươi tiếng ngỏ ngờ
Chạnh chút hờn ghen lòng ảo não
Mong gì buổi ấy được tràn mơ

NHỚ

NHỚ

Lâu ngày chửa gặp ngẫm tình xiêu
Nghĩ lại hồi xưa thích thả diều
Bữa nọ thương hoài tuy bóng lẻ
Bây chừ đợi mãi mới cô liêu
Do nghèo vẫn sống đâu màng thỏa
Dẫu dại vừa chơi chẳng nhớ nhiều
Bởi đã vài năm chờ bạn đến
Sao người trở cách mặc lời điêu

SUY ĐỒI

SUY ĐỒI ĐẠO ĐỨC

Chẳng giận tình ngay thế cũng phiền
Coi nè Nhũng quậy  lắm thằng điên
Thân quỳ mặt lủi bêu hồn nước
Não ủ  mình khom nhại thánh hiền
Xã hội nhân tài nay bỏ xó
Giang trần hiệp khách thuở rời hiên
Xem đời ngán ngẫm toàn phe nghiện
Đạo đức đồi suy bởi Chữ Tiền

BUỒN

BUỒN

Kìa ai nhẹ nhõm vuốt cung đàn
Lão Nguyệt ghen thầm ý tủi  than
Ngỏ bóng tình xưa buồn não rạn
Tìm duyên bạn cũ úa mây  tàn
Đêm về gánh nặng thơ chiều vãn
Buổi nhớ hao gầy mộng nghĩa tan
Vẫn trách giờ đây mình vội nản
Từ đâu lệ xót chảy dâng tràn

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Mơ rồi dỗ mộng  kết hình xanh
Trở giấc chiều thu dạ trĩu  mành
Xướng họa tâm mừng se mỗi buổi
Ngâm hòa bụng tủi choáng từng canh
Khi buồn nghĩa trải thơ bồi phố
Thuở nặng tình khơi bút vẽ thành
Thổn thức bao mùa nghe não đọng
Cho đời  rạng rỡ ấm lòng thanh

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Mơ màng lắm kiểu ngỡ màu xanh
Trở giấc sầu đau dạ trĩu  nhành
Xướng họa vui mừng khoe mỗi buổi
Ngâm hòa thỏa mãn vọng từng canh
Khi buồn nghĩa trải đường thi mến
Thuở mộng tình khơi bút vẽ đành
Thổn thức bao chiều nghe dỗi lộng
Cho hồn sáng tỏa rạng  lòng thanh

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

TAN VỠ

TAN VỠ

Nẫu ruột đau lòng suốt cả đêm
Ngồi đây lạnh buốt nghỉ nơi thềm
Làm tim đoản quặn nghe sầu tiếp
Khiến lệ cay lồng để dỗi thêm
Cận buổi duyên hồng đang vững chắc
Gần bên nghĩa đượm tưởng kiên mềm
Nào hay bổng chốc thành tan vỡ
Mộng cũng bay rồi hết cảnh êm

TRÁCH

TRÁCH

Lối cũ em về ngậm tủi thôi
Tình kia nghĩa nọ hết mong rồi
Chồng đi xót mãi bao chiều quạnh
Vợ ở  im hoài những lúc côi
Đã được tròn năm ngờ khổ nhắc
Còn mơ trọn tháng ngỡ hoen ngồi
Bờ xưa hẹn ước chừ đâu nữa
Lão Nguyệt sao đành ghét xẻ đôi

ƯỚC ĐỦ

ƯỚC SỐNG VUI ĐỦ MƯỜI

Dù em khổ cực vẫn luôn cười
Bởi số duyên phần mãi rạng tươi
Ủ được sang giàu đi khắp chỗ
Chờ mong phú lộc để bên người
Vui cùng bạn hữu đầy say sống
Phải lúc thâm tình toại mãn mươi
Chẳng ngại ngùng chi mà lỡ kiếp
Tìm nhau kết nghĩa đủ thêm mười

HOÀI NIỆM

HOÀI NIỆM XƯA
       Nđt
Bao chiều tưởng mãi thời khuê các
Những bận yêu hoài buổi thái lai
Khắc khoải mơ về hôm nhạc trỗi
Đìu hiu nghĩ đến thuở trâm cài
Đường xưa gió thổi đưa người mộng
Lối cũ sương vờn chở bạn trai
Quạnh quẽ trong hồn đau cứ phải
Thờ ơ cõi dạ tủi buông dài

HẨM PHẬN

HẨM PHẬN

Gieo từ kiếm vận mãi rầu teo
Vẫn ước nàng thơ đẹp chẳng nghèo
Nghĩ lại thêm buồn chan khổ héo
Mong về được thỏa ngẫm mừng reo
Chờ đem chợ hỏi thành khuôn khéo
Xót đợi người mua rõ tưởng bèo
Đúng phận ông trời cho đã  hẻo
Nên đành chịu hẩm chốn rừng beo
(NÊN ĐÀNH CHỊU HẨM SỐNG CHUỒNG HEO )

MUỐN CHỒNG

MUỐN CHỒNG

Rõ thật em này hổng thích nông
Làm dâu phía nẫu phải ra đồng
Đang thời tuổi dại còn hay ngóng
Vượt mối đầu xanh đã thỏa bồng
Chẳng vững quàng cây đòi bệ giống
Đâu rành cách rẫy để trồng bông
Bao người xóm Củi nhìn chê ngỗng
Bởì lẽ vi sao vội lấy chồng

DỖI

DỖI

Cứ dỗi nàng ơi chẳng chịu về
Đêm nằm mãi mộng cảnh chiều lê
Buông rèm lặng lẽ âu tình chán
Chốt cửa âm thầm não dạ ê
Lệ vẫn rơi dài trên gối lẻ
Tim hoài trải khắp tận đường quê
Hồn ngơ ngẩn nhắc người yêu hỡi
Quạnh quẽ nhòa phai tủi lắm tề