HẨM PHẬN
Gieo từ kiếm vận mãi rầu teo
Vẫn ước nàng thơ đẹp chẳng nghèo
Nghĩ lại thêm buồn chan khổ héo
Mong về được thỏa ngẫm mừng reo
Chờ đem chợ hỏi thành khuôn khéo
Xót đợi người mua rõ tưởng bèo
Đúng phận ông trời cho đã hẻo
Nên đành chịu hẩm chốn rừng beo
(NÊN ĐÀNH CHỊU HẨM SỐNG CHUỒNG HEO )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét