Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

TÌM VUI

TÌM VUI

Nghĩ lại ta buồn úp ảnh chơi
Tìm đâu những buổi gặp vui đời
Thơ nồng bạn hữu êm hồn Gởi
Nghĩa vẹn trang đồng đỏ trí khơi
Mộng chữ qua thời không tính khổ
Tầm duyên lỡ ý chẳng mong lời
Ham gì lắm của tình vô vọng
Hãy tự cho mình phút thảnh thơi

MÃI MỘNG

MÃI MỘNG

Cũng bởi vì ưa thích luật đường
Vui cùng bạn hữu tỏ lời vương
Ngày đêm kiếm chữ khơi tình lượng
Những buổi hòa thi nhớ tựu trường
Tuổi đã trăng già hay mộng hướng
Niên cành cổ thụ vẫn chờ nương
Cầu mong sức khỏe luôn ngời vượng
Để được làng phây mãi sáng hường

NHỚ TÌNH

NHỚ TÌNH QUA

Đêm nằm chỉ biết một mình ta
Mỗi sáng ngồi đây lệ nhỏ sà
Tưởng bữa men nồng hôm nọ nhớ
Mơ mùa tửu đượm trí ngày xa
Nhìn trăng xóm cũ sầu muôn thuở
Dõi cảnh vườn xưa ngóng vạn nhà
Mãi lụy thân già tim chẳng thoát
Duyên hờn quạnh quẽ xót tình qua

XUA BUỒN

XUA BUỒN

Con thuyền vội vã lướt ngàn mây
Mãi đợi chiều qua tủi dáng gầy
Những khúc đồng dao còn nặng trải
Bao lời tuyệt bút vẫn nồng vây
Đâu ngờ kẻ vọng mơ tình thắm
Chả  giận người chan tách nghĩa đầy
Chỉ nghĩ quay về nơi bến đậu
Xua nghìn ảo não xót lòng đây

TIẾNG LÒNG

TIẾNG LÒNG

Ở mãi ngoài khơi dội sóng ngầm
Con thuyền lướt nhẹ khẽ khàng câm
Còn gieo khúc nhạc xa vời ngãi
Cứ tủi bài thơ nặng trĩu cầm
Liễu đắm buông tình chan vạn thuở
Tim chờ trỗi giọng gởi ngàn âm
Vì sao lỡ bến quên nguyền hẹn
Ước vọng cùng nhau bỏ lỗi lầm

KHÓC MÀ CHI

KHÓC MÀ CHI

Không ngờ hắn vội vã dời đi
Để lại trần gian tiếc những gì
Bởi chốn quê mùa ôm quạnh quẽ
Do chiều phố thị lãnh sầu bi
Vườn thơ đã úa càng thêm ngại
Mảng ngữ vừa phai cứ thẹn ghì
Hãy ngủ yên bình nơi cố quận
Xa rồi nghĩa nhạt khóc mà chi

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Quán nhỏ giờ đây lạnh lẽo ngồi
Do chàng đã mặc  bỏ mình tôi
Cà phê  vẫn chảy mơ người ghé
Khúc nhạc còn nghe giữ kẻ hồi
Ngẫm buổi bên thềm sương lặng cuốn
Mong ngày cạnh cửa gió nhòa bôi
Dù sao cũng phải khuyên chờ vậy
Chớ để hồn đau nặng trĩu bồi

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Dõi cảnh hồn tôi nặng lối làn
Trên đường lạc hướng mãi buồn than
Đô thành rộn rã chân trời nhỏ
Phố chợ điềm nhiên giữa bản bàn
Liễu yếu âm thầm ngơ ngẩn nhạn
Tơ mềm khắc khoải khẽ khàng lan
Lòng như suối chảy đi tìm bạn
Trải những dòng thơ đợi gắn hàn

MUỐN

MUỐN

Muốn hiểu thơ đường những loại thanh
Muốn niêm rõ luật bởi mê đành
Muốn dòng chảy mãi không sầu lạnh
Muốn chữ trôi hoài chẳng lặn xanh
Muốn nghĩa ân dày cho dịu tỏa
Muốn nguồn  ý đẹp để ngời quanh
Muốn hồn ngõ rạng đừng lơi lả
Muốn mộng luôn nồng  não trải nhanh

XUA BUỒN

XUA BUỒN

Con thuyền vội vã lướt ngàn mây
Mãi đợi chiều qua tủi dáng gầy
Những khúc đồng dao còn nặng trải
Bao lời tuyệt bút vẫn nồng vây
Đâu ngờ kẻ vọng mơ tình thắm
Chả  giận người chan tách nghĩa đầy
Chỉ nghĩ quay về nơi bến đậu
Xua nghìn ảo não xót lòng đây

ĐỜI CAY

ĐỜI CAY

Mỗi bước chùng chân nặng nẻo về
Ôm niềm hụt hẫng thuở tìm mê
Hôm rày vẫn biết chờ thân sải
Buổi trước vừa say dõi mộng kề
Có  lẽ tình xưa còn ủ lại
Không chừng ý tưởng mãi buồn tê
Mà tim  mỏi mệt hồn đau đáu
Bởi nghĩ đời cay nghẹn lối thề

HỤT HẪNG

Mỗi bước chùng chân ở tận lề
Ôm niềm hụt hẫng thuở tìm mê
Hôm rày vẫn biết chờ thân sải
Buổi trước vừa say dõi mộng kề
Có lẽ người yêu còn gửi lại
Không chừng ý tưởng mãi bàn rê
Mà tim  mỏi mệt hồn đau đáu
Bởi Gã giờ đây biệt lối về

Ấy đã buồn Thu cạnh nẻo lề
Ôm niềm hụt hẫng thuở tìm mê
Hôm rày vẫn biết chờ thân sải
Buổi trước vừa say dõi mộng kề
Có lẽ người yêu còn gửi lại
Không chừng ý tưởng mãi bàn rê
Mà tim  mỏi mệt hồn đau đáu
Bởi Gã giờ đây biệt lối về

BỐ BỆNH

BỐ BỆNH 1

Nghĩa cử con thành tâm khấn Phật
Tình chân cháu tĩnh dạ mong trời
Bên giường  lặng lẽ  tim còn nhủ
Dưới nẻo âm thầm  lệ mãi rơi
Vẫn ước cho người mau khỏe mạnh
Hoài trông để Bố nhẹ tươi ngời
Và mơ vạn tuế sao hồng tuổi
Cứ nghĩ cao tùng ngọn đỏ nơi .

BỐ BỆNH 2

Đêm về khắc khoải cầu ơn Phật
Sáng nghĩ trầm tư khẩn lộc trời
Lặng lẽ bên giường chăm bố ngủ
Âm thầm cạnh cửa trĩu lòng rơi
Công người dưỡng dục bao giờ thỏa
Đức kẻ thành sinh vạn bữa ngời
Ước mãi bền thân cùng cổ thụ
Mơ hoài vững chí nguyện trùng khơi

ĐẮNG

ĐỜI LÃNG TỬ

Quạnh quẽ hay nhìn cảnh tiết Thu
Về đêm thổn thức nặng âm trù
Ngoài sông gió chạnh mơ màng  thổi
Bãi cỏ sương tràn quấn quyện ru
Đã mấy mùa trăng không kẻ nhặt
Nhiều khi bóng nguyệt chẳng ai thù
Nghe từng tiếng khẽ mình ơi ngủ
Dạ thấy vương hoài bởi lãng du

SẼ TƯNG BỪNG

Đã sắp qua rồi ảm đạm thu
Ngoài kia cảnh đẹp lấp sương mù
Chim vừa rộn rã vui hồn bướm
Gió khẽ reo mừng thỏa dạ đu
Vẫn nhớ hai miền xuân hưởng tạc
Còn quên hết thảy chuyện căm thù
Bên cùng gặp gỡ trao tình trải
Sẽ tỏa tưng bừng khúc nhạc ru