Thứ Năm, 21 tháng 11, 2019

BÊN CÙNG

BÊN CÙNG

Đêm tràn khát vọng bởi mùi hương
Đỏ thắm vì duyên sẽ được hường
Hiểu rõ tình chan hồn đượm nắng
Cho dài nghĩa đắm dạ hồng sương
Quên sầu vạn kỷ đừng chia ngã
Lãng hận trường niên bỏ cách đường
Hạnh phúc mang về ươm trĩu quả
Bên cùng quấn mãi ngạt ngào thương

NỒNG SAY 1

NỒNG SAY 1

Vẳng mãi bên đời một  tiếng tiêu
Ngồi ôm kỷ niệm sắt se nhiều
Đường xưa nắng phả anh nhìn điệu
Lối cũ  sương tràn ả dạo xiêu
Tím mỏng nhành lan màu rạng rỡ
Vàng tươi dải lụa dáng yêu kiều
Chân tình cảm xúc như bừng gọi
Đẫm giấc say nồng phủi tịch liêu

XUÂN VỀ

XUÂN VỀ

Xuân về thắm đượm nghĩa tình son
Dõi đợi hàn đông khởi ngát giòn
Sắc tỏa hương nồng tay giữ trọn
Màu ươm nhụy biếc não vo tròn
Mai Đào nở rộ tràn thôn xóm
Liễu Huệ thơm ngào cả lối non
Vẫn hát vui mừng quên tủi mọn
Trông hoài hạnh phúc nhỏ đời con

HX KIÊU HÃNH

Mời các bạn họa thơ

THƠ VUI
Xưa Hường KIÊU HÃNH

Gặp gỡ Hường Xưa tuổi xế chiều
Thơ tình ý nhả nghĩ nàng kiêu
Ngày đêm tứ trải mài thân Liễu
Những buổi vần khơi tựa Thúy Kiều
Xét lỗi câu tìm nghe chảnh điệu
Buông lời chữ chọn giống giàu siêu
Nhìn tôi hiểu chậm nào đâu thiếu
Rõ sướng rồi nha mộng đủ điều

HƯỜNG XƯA CHẢNH

HƯỜNG XƯA CHẢNH 2

Gặp gỡ Hường Xưa thuở xế chiều
Thơ tình nét nhả nghĩ hồn kiêu
Ngày đêm tứ trải dường thân nhiễu
Những buổi vần khơi tựa ý liều
Xét lỗi câu tìm nghe chảnh điệu
Buông lời chữ chọn giống phàm siêu
Nhìn tôi hiểu chậm mà xin kiếu
Lớn tuổi còn say mãi giọng  kiều

Ủ ẤM ĐÔNG

Ủ ẤM ĐÔNG
Nđt.Ltvv.Ntvv.

Ta về sóng vỗ nhẹ triền sông
Ngẫm thuở rời xa ngọn gió nồng
Hí hửng be chèo vênh giãn vọng
Lơ là mái đẩy nhộn trào trông
Vì mơ nẻo HẠ tràn gian trống
Bởi ước nhành XUÂN xõa nụ hồng
Giọng đắm THU vừa ươm ngõ bổng
Men tình ủ rượu ấm trời ĐÔNG

GƯỢNG

GƯỢNG

Ngẫm khổ hàn dâng gió lượn vèo
Em về én cũng lại hùa theo
Chồng thơ ủ rũ vùi nơi gác
Quãng nhạc đìu hiu trổ dưới đèo
Vẫn nhớ tình xưa lòng chẳng hận
Luôn ghìm tích cũ mực nào reo
Kìa Thu vội vã ghi hoài cảm
Những mến và thương chỉ gượng trèo ...

NỖI NIỀM

NỖI NIỀM

Ta nàng một thủa giỡn ngoài song
Đã mấy mùa trăng chẳng được vòng
Bởi biết xa rồi đêm dõi vọng
Do còn nặng nổi những chờ mong
Vào Đông mãi tủi tình vơi bóng
Tiễn Hạ hoài than buổi đắm dòng
Quạnh quẽ canh dài thơ thẩn ngóng
Bao giờ gặp gỡ trải miền đong

VỀ THÔN CŨ

VỀ THÔN CŨ

Xem nè cảnh có tuyệt vời không
Rộn rã làng quê phổ thắm nồng
Dõi bước cô nàng bên thửa ruộng
Nghe lời cậu ấm giữa triền sông
Sương đùa lả lướt chao cành mận
Gió giỡn đìu hiu phẩy nụ hồng
Lẽ sống dâng tràn bao kẻ đợi
Vui ngày gặp gỡ hết chờ trông

GIÓ CUỘN

ĐỂ GIÓ CUỘN THEO THƠ

Thơ tình viết vội chả màng chi
Xướng họa cùng nhau thỏa mãn vì
Buổi gặp tràn giông nào nghĩ lúc
Đêm ngờ động bão chớ hờn khi
Ngùi thân mãi giận bao mùa tiếc
Đắng phận hoài lo những thuở ghì
Dẫu xác hao gầy ôi ngẩn dại
Men nồng vẫn ủ ấm đường thi

NGÀY VỀ

NGÀY VỀ

Ta về sóng vỗ nhẹ triền sông
Vẫn sợ rời xa cảnh gió đồng
Hí hửng be chèo vênh giãn vọng
Lơ là mái đẩy nhộn trào không
Hoài mơ nẻo HẠ thời gian trống
Mãi ước nhành XUÂN kỷ niệm chồng
Giọng đắm THU vừa ươm ngõ bổng
Men tình ủ rượu ấm trời ĐÔNG

TÌNH ƠI

TÌNH ƠI
Nđt.Ltvt .Ntvv

Chiều nay mãi đợi dáng em về
Đứng thõng bên đường mặt ủ ê
Nỗi ước trào dâng hoài hỏi mộng
Niềm mong khát vọng vẫn ươm thề
Đơn phòng chẳng ấm đời luôn trĩu
Lẻ bạn chưa nồng não cứ  tê
Hận sẽ ôm buồn ai hiểu thấu
Tình ơi thổn thức dõi duyên kề

NGĂN CÁCH

NGĂN CÁCH

Chức Nữ ngồi đây phải chạnh lòng
Ngưu chàng bến nọ vẫn hoài mong
Người nơi Biển Bắc khơi hồn lộng
Kẻ chốn Miền Nam nặng cõi vòng
Trót lỡ  thương rồi tim chẳng đục
Cam đành tiếc  để dạ còn trong
Vườn loan quạnh quẽ thêm ngày tủi
Mỗi phận chờ nhau chỉ khóc ròng

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

Mưa về lạnh lẽo đắng hồn em
Vội vã rời nhanh đóng cửa rèm
Tưởng nhớ căn phòng thân mỗi quạnh
Nghe sầu áng mộng cõi lòng lem
Từng ôm gối lẻ chờ ai gọi
Những vọng dòng xinh ước kẻ kèm
Xác rã cay tình chôn kỷ niệm
Bây chừ mở ví lục hình xem

VẮNG BẠN

VẮNG BẠN

Bạn nỡ xa rồi chẳng thích phê
Giờ đây chỉ có hữu đi về
Trần gian vắng kẻ đâu còn bãi
Cõi tạm không người bỏ hết đê
Kỷ niệm hôm nào luôn giữ ước
Tình xưa buổi nọ đã ươm thề
Cay lòng xót dạ đàn con trẻ
Mãi để thương sầu vợ tái tê

TỦI PHẬN

TỦI PHẬN

Hôm này lạnh lẽo gió luồn đan
Rã nửa đời hương phấn lụi tàn
Chạnh buổi khuya về tâm mãi trách
Lo mùa lá đổ não hoài than
Bên lòng nặng trĩu khui mành phím
Nẻo mộng rầu cay oán quãng đàn
Trí tưởng muôn trùng êm nghĩa đẹp
Ai dè phận hẩm giữa trần gian

LỠ MỘNG

LỠ MỘNG

Khắc khoải chờ ai hồn nẫu động
Âm thầm ngóng nhỏ dạ hờn trông
Thương hoài dáng liễu ngày xưa lộng
Nhớ mãi hình mai buổi nọ nồng
Lữ khách mơ màng đang tưởng mộng
Con thuyền vội vã lướt dòng sông
Tình chia mỗi nẻo than chiều trống
Nghĩa rạn từng đêm tủi cánh hồng

TẢN MẠN

TẢN MẠN

Đô thành tấp nập cảnh người chen
Cuộc sống giàu sang lẫn nhỏ hèn
Dẫu biết đua đòi khi chuyện tẻ
Nên vờ giả dối mỗi lần đen
Ngoài hiên lộng lẫy màn đêm tối
Lối ngõ vòng vo nửa ngọn đèn
Giữa sảnh phồn hoa đành vội bước
Mong tìm kiếm bạn để làm quen

CHỈ ƯỚC

CHỈ ƯỚC

Ngóng vọng ai về giữa cảnh đêm
Nhìn trăng tủi số giọt rơi thềm
Thời gian nhớ mãi luôn sầu mộng
Kỷ niệm đong hoài cứ nẫu thêm
Vẫn gửi bao lời chan ý đẹp
Còn say những lúc buộc môi mềm
Nghe buồn quạnh quẽ dài năm tháng
Chỉ ước cho tình dệt nghĩa êm

VẪN CÒN MƠ

VẪN CÒN MƠ

Ta về ướm lại thuở từng mơ
Ngọt đắng buồn vui vẫn mỏi chờ
Kỷ niệm đan vào tim mãi hớ
Ân tình dệt kết não còn trơ
Người xưa cứ hỏi đêm hờn lỡ
Nẻo cũ thường gieo lối lạc ngờ
Đã mấy mùa trăng rầu cảnh nợ
Duyên này cách trở nhạt nhòa cơ

TẢN MẠN

TẢN MẠN

Đô thành tấp nập cảnh người chen
Cuộc sống giàu sang lẫn nhỏ hèn
Dẫu biết đua đòi khi chuyện tẻ
Nên vờ giả dối mỗi lần đen
Ngoài hiên lộng lẫy màn đêm tối
Lối ngõ vòng vo nửa ngọn đèn
Giữa sảnh phồn hoa đành vội bước
Mong tìm kiếm bạn để làm quen

CHÂN THÀNH

CHÂN THÀNH

Ta về chốn cũ nguyện chờ ai
Để nghĩa tình xưa đượm kéo dài
Rạng rỡ hoa nồng hương nắng trải
Êm đềm nụ ngát cảnh chiều phai
Vì tâm khát ủ tàn đêm gọi
Bởi trí nguyền trao mãn giọng cài
Mãi vọng duyên cùng say nẻo thắm
Chân thành gởi bạn có gì sai

TỦI CHƯA

TỦI CHƯA

Bởi gã quên thề úa mộng xưa
Tàn tro lửa tắt nghẹn như vừa
Duyên này tưởng hết sao về gợi
Nghĩa ấy mơ còn buổi vọng đưa
Để những men nồng da diết đợi
Và bao cảnh đẹp xót xa thừa
Tim chừ đã rạn hồn thao thức
Dỗi giận ai hoài ngấm tủi chưa

TRỒNG NGƯỜI

TRỒNG NGƯỜI

Bao mùa dẫu cực há nề công,
Tặng chữ trò ngoan ráng phải trồng.
Thức trọn canh dài ươm tỏ ngữ
Gom đầy tự sáng trỉa hường bông.
Hoài mong lũ nhỏ văn bừng ấm
Mãi vọng đàn em ý trổ hồng
Nặng nghĩa nghề cao nào dám bỏ
Con thuyền khỏe khoắn vượt Trời Đông!...

ƯỚC VỌNG

ƯỚC VỌNG
  (Họa thơ 4t]

Thỏa sức ươm lòng nhã nhặn vây
Hường Xưa khát vọng ở bên thầy
Nhiều khi lặng lẽ tìm trên ấy
Lắm buổi âm thầm nhận chỗ đây
Vẫy bạn dìu câu nồng tỏ thắm
Choàng tâm giảng ngữ ấm êm đầy
Thân bằng nhiệt huyết không hề lẫy
Nguyện giữ trang mình sánh biển mây

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

DUYÊN HẨM

DUYÊN HẨM
Ta ngồi dõi ngóng tận bờ sông
Mãi nhớ ngày xưa thuở mặn nồng
Phút ở bên người êm nghĩa rộng
Hôm gần giữa mộng thỏa tình đông
Dù chăm vất vã đôi lần động
Bởi chịu hàn vi những lúc trồng
Giấc ngủ mơ hồ nghe dạ rỗng
Duyên đời chẳng toại có buồn không

HẠ ƠI

HẠ ƠI

Xa chàng Hạ có tủi vì ai
Hạ vãn vừa lo mỏi bước hài
Ngõ Hạ bao niềm thương nắng trải
Mưa chiều bấy Hạ ngỡ tình phai
Thu về bỏ Hạ rầu tim buốt
Hạ nhắc chờ Xuân nẫu nẻo dài
Mãn Hạ không làm duyên chuốt chải
Khai trường phấn vẽ Hạ nào sai

CHẲNG LAY

CHẲNG HỀ

Thu về ngọn gió trở nào hay
Lá đổ mùa thương ngập cõi này
Vẫn thấy câu thề vương đượm trải
Luôn chờ  tiếng  hẹn gởi nồng say
Niềm mơ phượng nhớ mùi hương thoảng
Nghĩa để đào trông nụ phấn bày
Đợi kẻ sương gầy nơi ngõ thắm
Cho người nhận giữ chẳng hề lay

CÂU KHOÁN

ĐAU LÒNG CHẲNG CHÚT ĐỀN ƠN MỆ
XÓT  DẠ CHƯA HỀ ĐÁP NGHĨA CHA
   (Mượn câu khoán)
ĐAU quá ơi chàng lệ đổ sa
LÒNG em vẫn nhớ tủi thân già
CHẲNG cùng cạnh kẻ lo vừa hứa
CHÚT thỏa bên người nguyện lỡ xa
ĐỀN phút giây buồng tim đã khổ
ƠN năm tháng ngõ cội đang tà
MỆ như biển cả hoài ôm mộng
XÓT DẠ CHƯA HỀ ĐÁP NGHĨA CHA

NỐI LẠI TÌNH XƯA

NỐI LẠI TÌNH XƯA

Em về giữa mộng gió trào vây
Ngỡ thuở mình yêu tại chốn nầy
Vẫn hiểu thu tràn êm áng tự
Luôn chờ bãi lộng thắm màu mây
Vầng dương đã lóe tâm mừng trọn
Lũ Nhạn vừa khoe ý phổ đầy
Chỉ thấy nồng men thờ thẫn nhạc
Duyên tình nối lại kể từ đây

NGÀY VỀ

NGÀY VỀ

Con tìm trở lại mái nhà xưa
Giã biệt người đi tuổi mới vừa
Ngõ trước cha già đang tựa cổng
Sau vườn mẹ yếu vẫn quàng mưa
Còn mơ ngắm nguyệt tình không thỏa
Cứ mộng nhìn hoa nghĩa chẳng thừa
Nỗi nhớ  theo về bao  kỷ niệm
Nghe hồn nặng trĩu tiếng gà trưa

NỖI LÒNG VỀ QUÊ

NỖI LÒNG VỀ QUÊ

Ta về giữa một sớm rừng thưa
Nỗi nhớ trào dâng chỉ chợt vừa
Nhạn nẫu nên sà theo đuổi sóng
Tim buồn bởi hóng đợi chờ mưa
Xui đời trở ngại men nồng thiếu
Oán nghĩa đành quên mộng tỏ thừa
Ngán ngẩm duyên mình nay đã rạn
Mơ màng khẽ vọng tiếng gà trưa

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2019

MÃI Ủ

MÃI Ủ

TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành
Xuân nồng hẹn ước tuổi còn XANH
Này duyên ngỡ cội .. tươi VÀNG nhánh
Thắm ĐỎ  tình . ..kia nụ giỡn cành
Dẫu TRẮNG ngày ..mơ vào nẻo mạnh
Theo về giọng đẫm ...bởi HỒNG anh
Mùa LAM gió thổi phơi buồn lãnh
TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

MÃI QUYẾT

Chỉ một  lời xưa mãi quyết dành
Cho người hẹn ước tuổi còn xanh
Vì duyên đã đượm thân tràn nhánh
Bởi nghĩa càng thơm nụ phất cành
Dẫu biết ngày sau vào nẻo hạnh
Nên tìm buổi trước được tình anh
Ngàn năm giữ tiết không buồn quạnh
Chỉ một lời xưa mãi quyết dành

CHẠM HỒN THU

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi  trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang

Ảnh minh họa phòng tranh của Khanh vẽ

HỒI ỨC

HỒI ỨC

Thu về lạnh lẽo gió mùa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã  trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

HOÀI NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

ĐÊM BUỒN

ĐÊM BUỒN

Đêm nằm dế gọi não nùng hơn
Cảnh vật buồn hiu nỗi nhớ hờn
Những tưởng yêu người luôn dạ ấm
Đâu ngờ hẹn kẻ mãi hồn đơn
Tình vương buổi đợi mây nào giỡn
Mộng dẫn ngày mong gió chẳng vờn
Giấc ngủ nhiều khi về đẫm lệ
Nên còn thắc thỏm nghẹn từng cơn

TÓC GIÓ THÔI BAY

TÓC GIÓ THÔI BAY

Thôi rồi tóc phượng chẳng còn bay
Nhặt nỗi niềm riêng trải tháng ngày
Kỷ niệm tìm theo người đã biết
Duyên thầm vẫy gọi nắng hoài say
Ngàn năm lối mộng vương lời tỏ
Một thuở đường mơ dỗi tiếng bày
Gió xõa bờ vai từng sợi nhỏ
Thương về buổi hẹn ấm bàn tay

KHÚC TÌNH BUỒN

KHÚC TÌNH BUỒN

Tiếng nhạc rơi buồn sẽ trả đâu
Mà nghe dạ đắng trải hoang sầu
Cho lòng khắc khoải niềm chan lạnh
Để trí tiêu điều nỗi nghẹn sâu
Kẻ nhớ mùa đông thường lỗi hẹn
Người trông buổi sáng vẫn hay cầu
Ngoài song giọt nắng về ngang cửa
Dạo khúc thơ tình ngủ đã lâu

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn luôn chẳng gặp đến bây giờ

DUYÊN HẨM

DUYÊN HẨM

Ta ngồi dõi ngóng tận bờ sông
Mãi nhớ ngày xưa thuở mặn nồng
Phút ở bên người êm nghĩa rộng
Hôm gần giữa mộng thỏa tình đông
Dù chăm vất vã đôi lần động
Bởi chịu hàn vi những lúc trồng
Giấc ngủ mơ hồ nghe dạ rỗng
Duyên đời chẳng toại có buồn không

RU MÃI NGÀN NĂM

RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG
   
Ngàn năm gọi mãi dáng xuân nồng
Trọn giấc ru người thuở bão giông
Quãng nhạc tình khơi làn má đỏ
Lời ca mộng ngủ phiến môi hồng
Cho hồn nắng nhuộm đừng quên lãng
Vọng tiếng mưa về dẫn thoảng trông
Chẳng giữ câu thề đem kết nụ
Ngàn năm gọi mãi dáng xuân nồng

NIỀM MONG

NIỀM MONG

Nắng thả chiều rơi những sợi mềm
Hiên nhà gót ngọc khẽ lời êm
Mành lay cửa khép nghe sầu vỡ
Gió động khăn lùa nghĩ tủi thêm  
Nhớ mãi duyên đầu chưa trọn buổi
Mơ hoài mộng ấy đã tròn đêm
Nhiều khi cứ tưởng người quay lại
Ngõ mở dường ai bước chạm thềm.

Bài 2

TỰ TÌNH

Giọt nắng chiều buông phủ xõa mềm
Mơ màng gót ngọc ngỡ lời êm
Mành lay cánh cửa se sầu vỡ
Gió đẩy song nhà nỗi hận thêm
Mãi vọng duyên đầu trăn trở giấc
Luôn buồn lối mộng võ vàng đêm
Bờ rêu vẫn đợi trông người Ấy
Chợt nghĩ về ai thoảng trước thềm

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2019

ĐÊM BUỒN

ĐÊM BUỒN

Đêm nằm dế gọi não nùng hơn
Cảnh vật buồn hiu nỗi nhớ hờn
Những tưởng yêu người luôn dạ ấm
Đâu ngờ hẹn kẻ mãi hồn đơn
Tình vương buổi đợi mây nào giỡn
Mộng dẫn ngày mong gió chẳng vờn
Giấc ngủ nhiều khi về đẫm lệ
Nên còn thắc thỏm nghẹn từng cơn.
Tg Xưa Hường

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2019

BUỒN VUI TỰ TẠI

BUỒN VUI TỰ TẠI

Có những lúc tôi buồn không ai hiểu
Nói ra rồi mới thấy liệu có hơn
Bởi vì sao ta cứ mãi dỗi hờn
Thơ cứ trải giấu cô đơn nỗi nhớ

Ngập ngừng ẩn sâu chêm từng hơi thở
Cố giữ tìm chẳng nỡ lại buông sầu
Khi hồn luôn khắc khoải khóc tình đau
Mà cõi ảo người nói nhau cái dở

Lưu linh mãi khi nào ta cách trở
Chẳng phiền ai dầu lỡ dỡ duyên lầm
Một đời người nặng gánh tủi lòng câm
Không cần trách dù tâm mình rất thật

Qua năm tháng tuổi chừ thêm chật vật
Sống qua ngày có nếm mật nằm gai
Cảm ơn trời ta cũng chẳng hờn ài
Càng nhẹ nhõm những sớm mai thức dậy

MÃI Ủ

MÃI Ủ

TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành
Xuân nồng hẹn ước tuổi còn XANH
Này duyên ngỡ cội .. tươi VÀNG nhánh
Thắm ĐỎ  tình . ..kia nụ giỡn cành
Dẫu TRẮNG ngày ..mơ vào nẻo mạnh
Theo về giọng đẫm ...bởi HỒNG anh
Mùa LAM gió thổi phơi buồn lãnh
TÍM mượt lời xưa mãi ủ dành

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

MÃI QUYẾT

Chỉ một  lời xưa mãi quyết dành
Cho người hẹn ước tuổi còn xanh
Vì duyên đã đượm thân tràn nhánh
Bởi nghĩa càng thơm nụ phất cành
Dẫu biết ngày sau vào nẻo hạnh
Nên tìm buổi trước được tình anh
Ngàn năm giữ tiết không buồn quạnh
Chỉ một lời xưa mãi quyết dành

HOÀI NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

CHẠM HỒN THU

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi  trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang

Ảnh minh họa phòng tranh của Khanh vẽ

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn sao chẳng gặp đến bây giờ

HỒI ỨC

HỒI ỨC

Thu về lạnh lẽo gió mùa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã  trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

CHẠM HỒN THU

Nghe làn gió lạnh chở mùa sang
Chạm ngõ hồn thu tưởng nhớ chàng
Níu cả đường yêu hình muội giữ 
Đong vào cõi mộng ấm người mang
Lời kia vẫn thấy từng dây buộc
Ảnh đó còn thêm những sợi ràng
Tại bởi trời cao quằn gánh gãy
Cho tình đẫm lệ gót đài trang
HỒI ỨC
Thu về lạnh lẽo gió vừa sang
Mãi ngẩn buồng tim lại nhớ chàng
Khắc khoải khung hình kia muội giữ
Âm thầm cõi ngọc ấy người mang
Đời xui nghĩa cắt vần đan quyện
Nẻo gạn tình chia nét vẽ ràng
Hạnh phúc êm đềm ta đã trải
Bao lần vẫn vọng kết dài trang

Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019

ĐÊM NGÓNG

ĐÊM NGÓNG

Tiếng gọi u sầu tỏa những âm
Mà nghe não rủ vọng dương cầm
Canh tàn khắc khoải  buồn trong dạ
Bóng lụn tiêu điều ủ giữa tâm
Buổi nhớ nên hồn thêm nặng sẫm
Ngày thương để phút quyện vơi bầm
Mơ mòng khổ lụy từng đêm ngóng
Lặng lẽ tim hờn nổi khúc ngâm

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY

Tình cờ lấy đt của chồng mở ra xem thấy những tấm ảnh chàng cất kỹ ghi mấy dòng làm nàng nhớ

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY
   Tiểu vận
Đâu ngờ bóng cũ thuở vàng son
Bỗng hiện về đây để úa mòn
Ảnh( chồng) giữ cho lời thương với vợ
Em sầu nhỏ lệ khóc cùng con
Tìm mơ buổi nọ hoài không thấy
Biết hẹn ngày xưa cũng chẳng còn
Dẫu nhớ thêm nhiều đau kỉ niệm
Nhưng người đã khuất nẻo đầu non

BẾN ĐỢI

BẾN ĐỢI

Con đò lặng lẽ bỏ dòng sông
Để lại niềm riêng mãi chất chồng
Những buổi êm trời nghe gió lộng
Bao lần nhạt nắng ngỡ nàng trông
Về bưng lãng tử tìm mơ giọng
Dõi lạch thuyền quyên cứ ngỏ đồng
Phải cách đôi đàng duyên lỡ nhịp
Cho đời quạnh quẽ đáng buồn không ?

NÚI RỪNG QUÊ TÔI

NÚI RỪNG QUÊ TÔI
  Bình đầu
Một bữa về thăm cảnh núi đồi
Mang nhiều kỷ niệm nhớ hoài thôi
Ngày đi cánh phượng xinh mầm trổ
Buổi vọng nhành sim thắm nõn trồi
Suối chảy quanh rừng em cột võng
Cây xòa quẩn lối chị ràng nôi
Tình quê đượm nghĩa luôn chào đón
Mãi quyện hồn ta đủ ấm rồi

QUÊ NGHÈO

QUÊ NGHÈO
  Bình đầu
Ngọn gió vô tình bỗng thổi qua
Làm nghiêng ngả mấy cụm tre già
Hương đồng vẫn mến người đâu lạ
Cỏ nội luôn ghìm nghĩa ứ xa
Bến cũ còn lưu hình ở dạ
Nhà xưa mãi đọng ánh nương cà
Mơ màng khúc nhạc chiều thong thả
Trở gót quê nghèo mộng giữ ta .
Tg Hường Xưa

TÌNH THI THƠ

TÌNH THI THƠ

Vì răng  lắm nỗi phải thay lòng
Lại bỡn chi nhiều kiểu bướm ong
Vẫy bút dù ưa vờ hiểu giọng
Mài nghiên dẫu thích chỉ đeo bòng
Còn đâu mắt lệ choàng cay mỏng
Vẫn ấy khung tình nhịn khổ cong
Cứ hẩm hiu  dần duyên mãi vọng
Mười niên giữ vẹn đức tam tòng

HỎI

HỎI

Hỏi dấu yêu xưa mộng lỡ rồi
Hỏi đường dĩ vãng để buồn thôi
Hỏi duyên thuở ấy vầng trăng gội
Hỏi nợ giờ đây ngọn gió  bồi
Hỏi nhớ thêm sầu hương nắng thổi
Hỏi chờ thấy tủi bóng chiều trôi
Hỏi lòng chẳng biết mưa về  cội
Hỏi đá ngàn năm dáng lẻ ngồi

THI ĐÀN 4 T

THI ĐÀN 4 T

Quây quần tụ nghĩa ướm lời mơ
Mãi ủ từ đây khó nhạt mờ
Hảo hữu bình câu tìm khúc nhạc
Thâm tình kiếm chữ lựa vần thơ
Niềm vui với bạn yên bờ thở
Lúc trải cùng nhau vẹn bữa chờ
Kết chặt ân ngời mong buổi rỡ
Thi đàn bốn trảm tựa đường tơ

Quây quần tụ nghĩa ướm lời mơ
Mãi ủ nồng câu khó nhạt mờ
Hảo hữu bình văn bừng khúc nhạc
Thâm tình kiếm chữ lựa vần thơ
Niềm vui với bạn yên lòng dưỡng
Lúc trải cùng nhau đượm bữa chờ
Vẫn phỉ ân ngời mong vẹn ấm
Ta về bốn trảm đẹp dường tơ

MỘNG ĐỜI

MỘNG ĐỜI

Gió lộng đường mây cảnh đã tàn
Mưa về cõi nhớ mộng đời tan
Tình tôi buổi đến nghe hồn ngập
Nghĩa nó ngày đi tủi dạ tràn
Để lá mùa thương buồn dỗi ngọc
Cho vùng tuổi hẹn xót hờn lan
Hoài mơ chẳng có bao lần được
Chỉ nhận niềm đau giữa núi ngàn

MƯA THU

ĐÊM MƯA THU

Nguyệt trốn vào mây ảnh cũng tàn
Mưa về cánh Liễu mỏng dường tan
Chờ ai đã đến nghe hồn ngập
Nghĩ bé vừa quên tủi dạ tràn
Để nỗi niềm xưa buồn dáng ngọc
Cho vườn phượng cũ xót tình Lan
Vì day dứt mãi mà tim nghẹn
Cuội giữ lời yêu gửi gió ngàn

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

NHÌN ẢNH NHỚ NGƯỜI

Mưa về lạnh lẽo đắng hồn em
Vội vã rời nhanh đóng cửa rèm
Vẫn nhớ căn phòng thân thể quạnh
Nghe sầu áng mộng cõi lòng lem
Từng ôm gối lẻ chờ ai gọi
Những vọng dòng xinh ước kẻ kèm
Đã xác xơ tình chôn kỷ niệm
Bây chừ mở ví lục hình xem

.
Ảnh minh họa Khanh ngồi quán cà fe Melody Kontum

TỰ TẠI

BUỒN VUI TỰ TẠI

Có những lúc tôi buồn không ai hiểu
Nói ra rồi mới thấy liệu có hơn
Bởi vì sao ta cứ mãi dỗi hờn
Thơ cứ trải giấu cô đơn nỗi nhớ

Ngập ngừng ẩn sâu chêm từng hơi thở
Cố giữ tìm chẳng nỡ lại buông sầu
Khi hồn luôn khắc khoải khóc tình đau
Mà cõi ảo người nói nhau cái dở

Lưu linh mãi khi nào ta cách trở
Chẳng phiền ai dầu lỡ dỡ duyên lầm
Một đời người nặng gánh tủi lòng câm
Không cần trách dù tâm mình rất thật

Qua năm tháng tuổi chừ thêm chật vật
Sống qua ngày có nếm mật nằm gai
Cảm ơn trời ta cũng chẳng hờn ài
Càng nhẹ nhõm những sớm mai thức dậy

KỶ NIỆM XƯA

HOÀI NIỆM XƯA

Kỉ niệm ngày xưa cứ dỗ dành
Trao lời hẹn giữ lúc đầu xanh
Đường duyên đã nặng chồi vương nhánh
Ngõ mộng càng sâu lá phủ cành
Dẫu phải phần sau dù hết hạnh
Nhưng cần đoạn trước bởi còn anh
Ngàn năm mãi tiếc không buồn quạnh
Nhận lấy niềm đau khổ cũng đành

CÁCH TRỞ

CÁCH TRỞ

Đèn khuya một bóng dõi trăng mờ
Cõi tạm tiêu điều cứ ngẩn ngơ
Lặng lẽ người yêu về cuối nẻo
Trầm ngâm bạn hữu thả đôi bờ
Đàn vang vọng mãi câu hò nhớ
Sao thoảng khơi hoài trữ điệu mơ
Vẫn lụy tình ta nhiều trắc trở
Buồn sao chẳng gặp đến bây giờ

Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2019

DO NGHÈO

DO NGHÈO
Ra Thành kiếm việc rũ bàn chân
Chẳng nghĩ rằng Hương mặt trắng ngần
Bữa thiếu tiền vơi tìm hỏi bạn
Hôm rầu gạo hết dõi chờ ngân
Tiêu điều cõi dạ duyên mờ bớt
Khắc khoải làn môi nghĩa nhạt dần
Để kiếp gian trần đau hận mãi
Thôi đành giã biệt áng phù vân
Ham gì cảnh phố tựa huyền vân
Dẫu phận nhòe chưa tỏa sáng ngần
Bởi ghét ta bà luôn dõi vọng
Nên cầu hạnh phúc vẫn choàng ngân
Bây chừ xã hội điềm nhiên thả
Nẻo ấy người kia lãnh đạm dần
Chạnh ngẫm chi nhiều thêm xót tủi
Ra Thành kiếm việc rũ bàn chân
(Đêm ngày lặng lẽ bước mòn chân )

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Xưa giờ bạn hữu bỏ về đâu
Để lại niềm riêng gã chuốt sầu
Ngóng mải bên cầu ôm dạ nẫu
Trông hoài giữa phố nặng hồn sâu
Dù mong hợp cẩn còn nghe dấu
Dẫu ước thời gian chẳng chạnh mầu
Kẻ vội lên rừng ươm trí ngẫu
Bao ngày mới gặp phải chờ lâu

NỖI NIỀM

NỖI NIỀM

Lặng nỗi riêng lòng chỉ có ta
Nhìn song nghĩ tiếc nguyệt đang tà
Mơ màng quãng vắng đường khuya gợn
Thổn thức đêm dài nghĩa nặng sa
Kẻ lãng quên rồi duyên trọ lá
Người mong bỏ hết mộng sang phà
Tâm buồn khắc khoải nghe chiều muộn
Để lệ đong hoài lẫn xót xa

NHẠT NHÒA

NHẠT NHÒA
Nặng nỗi đau tràn bởi dáng ai
Ngày nao nhủ thắm đẹp duyên cài
Hoa nhàn nhạt rũ tình xưa trải
Sắc lửng lơ nhòa mộng cũ phai
Nghĩa xót thờ ơ mùa phủi dại
Hồn vương trắc trở vụ quên dài
Hoài thương kỷ niệm vườn mơ ấy
Tủi vỡ tanh bành chuyện trúc mai

NHỚ 1 NGƯỜI

NHỚ MỘT NGƯỜI

Thơ nàng đã chết chẳng còn ham
Xướng họa giờ đây nẫu nản làm
Dõi lại hình xưa buồn vẻ biếc
Ươm từng kỷ niệm chán màu lam
Người gieo mấy nẻo sầu muôn ngã
Kẻ nhuộm bao lần nhớ mỗi Nam
Thổn thức đêm dài tim mãi giận
Đâu ngờ bão xoáy cả đời kham

TÌNH CÔ GIÁO

Viết cho người bạn cùng ngành vừa qua đời cũng chính là tâm trạng tác giả

TÌNH CÔ GIÁO

Anh cứ bảo em là cô giáo
Sướng nhất đời đi dạo đã ghê
Nhưng sao vẫn thấy ê chề
Chờ mong ai đó câu thề sắc son

Đời bụi phấn hơn gì mà vọng
Bận tối đầu chẳng mộng đâu anh
Chỉ mong người ấy chân thành
Nâng khăn sửa túi cho anh đủ rồi

Lời em nói ôi trời rất lạ
Đã làm thầy chớ ngả lòng nha
Là tôn vinh hiển đấy mà
Về hưu thổn thức chi mà giỡn đây

Em lặng lẽ lệ đầy trên má
Biết bệnh tình chắc chẳng vượt qua
Thì thôi anh hãy xem là
Người dưng anh nhé chúng ta dứt tình .

Hường Xưa

CÒN HY VỌNG KHÔNG ANH

CÓ CÒN HY VỌNG KHÔNG ANH
Ta vừa đến khi tình đã muộn
Tóc cũng nhòe bạc cuộn thời gian
Ngày trôi mê mẩn cung đàn
Mà say giấc mộng cùng chan bên người
Thu đến lá vàng rơi lã chã
Giọt mưa chiều buồn bã hương cau
Vì đâu đời nếm nỗi sâu
Mình em lẻ bước cúi đầu lặng thinh
Sao Anh đến cho tình xoáy động
Lại mơ màng hy vọng tìm vui
Rồi mơ chia ngot sẻ bùi
Dẫu trong dông bão anh ui em chờ

CÒN CHĂNG

CÒN CHĂNG
Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha

CÒN CHĂNG

CÒN CHĂNG

Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha

CHÚC MỪNG NHỎ

CHÚC MỪNG NHỎ

Một mừng tóc nhỏ xõa bờ vai
Hai mộng tình yêu rỡ gót hài
Ba ước mong đời luôn trải lọng
Bốn nguyền đợi tuổi vẫn chờ ngai*
Năm thương hẹn hứa cho phần thuận
Sáu nhớ chung thề chẳng nghĩa sai
Bảy nguyện bên nàng êm ngõ ái
Tám cầu chín chục ắt bền lai

NHỚ NGƯỜI XƯA

NHỚ NGƯỜI XƯA
Trông chờ thổn thức một chiều mưa
Bởi biết thời  gian lạc lõng thừa
Sóng vỗ rồi đi lần lượt bủa
Thu về để lại nỗi niềm đưa
Mười năm cách trở xanh rờn lựa
Nửa kiếp tìm nhau nặng trĩu bừa
Tuổi quá tuần xuân còn lụy nữa
Thương người buổi ấy nẫu lòng chưa

QUYỆN KỸ

QUYỆN KỸ

Do người khéo tạo ở trần gian
Bậu trách làm chi ảo não tràn
Nọ muốn tình xưa tròn chẳng vỡ
Đây cần nghĩa mới thỏa nào tan
Dù cho cuộc sống đầy giông bão
Dẫu biết niềm riêng ngập khổ ngàn
Vẫn ước luôn chờ duyên đượm nhả
Ta mình quyện kỹ cớ gì than

ĐÊM NGÓNG

ĐÊM NGÓNG
Tiếng gọi u sầu tỏa những âm
Mà nghe não rủ vọng dương cầm
Canh tàn khắc khoải  buồn trong dạ
Bóng lụn tiêu điều ủ giữa tâm
Buổi nhớ nên hồn thêm nặng sẫm
Ngày thương để phút quyện vơi bầm
Mơ mòng khổ lụy từng đêm ngóng
Lặng lẽ tim hờn nổi khúc ngâm

LÃNG KHÁCH THƠ

LÃNG TỬ KHÁCH THƠ

Lãng tử Chơn Thành mến trọng thơ
Thường nghe muốn gặp phỉ mong chờ
Làng phây giải trí nhiều khi mộng
Bạn ảo chơi đùa lắm bữa mơ
Họa phú thu về khơi những buổi
Hòa âm hạ đến ngỡ bao giờ
Đêm nằm chạnh nhớ tình huynh tỷ
Mãi ủ cung đàn thắm đượm tơ .

BẾN ĐỢI

BẾN ĐỢI
Con đò lặng lẽ bỏ dòng sông
Để lại niềm riêng mãi chất chồng
Những buổi êm trời nghe gió lộng
Bao lần nhạt nắng ngỡ nàng trông
Về bưng lãng tử tìm mơ giọng
Dõi lạch thuyền quyên cứ ngỏ đồng
Phải cách đôi đàng duyên lỡ nhịp
Cho đời quạnh quẽ đáng buồn không ?

TÌNH THI THO

TÌNH THI THƠ

Vì răng  lắm nỗi phải thay lòng
Lại bỡn chi nhiều kiểu bướm ong
Vẫy bút dù ưa vờ hiểu giọng
Mài nghiên dẫu thích chỉ đeo bòng
Còn đâu mắt lệ choàng cay mỏng
Vẫn ấy khung tình nhịn khổ cong
Cứ hẩm hiu  dần duyên mãi vọng
Mười niên giữ vẹn đức tam tòng

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY

KỶ NIỆM CÒN ĐÂY
   Tiểu vận
Đâu ngờ bóng cũ thuở vàng son
Bỗng hiện về đây để úa mòn
Ảnh( chồng) giữ cho lời thương với vợ
Em sầu nhỏ lệ khóc cùng con
Tìm mơ buổi nọ hoài không thấy
Biết hẹn ngày xưa cũng chẳng còn
Dẫu nhớ thêm nhiều đau kỉ niệm
Nhưng người đã khuất nẻo đầu non

Hình ảnh Khanh chụp HX đứng trước sân căn nhà cũ khi trước nhà còn là con đường đất năm 1988

Đầu ngõ bỗng cứ thuở vàng son