THỎA MÃN KHÔNG
Chúa hạ sinh nhằm giữa buổi đông
Ngày thêm lạnh lẽo đến khô đồng
Thân nằm máng cỏ nên hồn chịu
Nghĩa trải ta bà tại ý trông
Ngỏ xuống trần gian đời mãi quạnh
Nhìn lên cõi thế mộng luôn nồng
Nhưng rồi phải gánh nhiều hung bạo
Cứu vạn dân lành thỏa mãn không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét