TIỄN EM BỆNH LẠ
Tiễn biệt người đi quá nửa đường
Khi rời nghĩa địa mỏi mòn thương
Dù em biết rõ tôi trầm cảm
Bởi Ấy còn hay bão lạ thường
Thật thấy xanh rờn vơ vẩn dõi
Như hờn mát rượi thẫn thờ vương
Chia sầu một nén nhang hồn ngẩn
Trí não vàng phơi chẳng quật cường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét