HỜN DUYÊN
Bởi mất người yêu mãi nghẹn lời
Đêm về tủi phận nỗi niềm rơi
Tình xưa vẫn gợi vương tròn kiếp
Kỷ niệm hoài mang nhớ mãn đời
Cách biệt Xuân buồn sao kẻ diễu
Thêm sầu Hạ dỗi chán hồn khơi
Phòng loan lạnh lẽo không thèm sưởi
Để oán hờn duyên cũng tại trời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét