Thứ Năm, 27 tháng 2, 2020

CHÂN TÌNH

CHÂN TÌNH

Chân tình ngẩn dạ níu bàn tay
Lại phải rời nhau nỗi nhớ này
Mãi ngỏ đầu buôn người nhóm họp
Hoài mong giữa bản khách sum vầy
Duyên đời bất chợt chừ đâu hiểu
Nợ kiếp sao ngờ vẫn chửa hay
Nối nhịp ngàn phương về ngõ nhỏ
Dâng tràn hạnh phúc thỏa lòng say

HOÀI NIỆM 1

HOÀI NIỆM XƯA

Lặng lẽ mong nhiều dáng mảnh xưa
Nhìn ai khắc khoải dựa thân dừa
Con đường kỷ niệm còn in mãi
Hạt nắng quanh đời vẫn khảm đưa
Cỏ lá chen đùa trên ngõ mộng
Chim cò dạt ngã đỉnh đồi thưa
Ôm hoài mãn kiếp bao hình ảnh
Cái thuở hai mình nghịch giữa mưa

HOÀI NIỆM XƯA 2

HOÀI NIỆM XƯA 2
Nhắc lại hôm nào kẻ tiễn đưa
Bàn tay nắm chặt cũng chưa vừa
Chiều nghiêng gió thổi đang trời lộng
Nắng dỗi mây lùa thoảng mộng  thưa
Trách tủi em về quay ngõ Hạ
Thêm buồn nhỏ đến sợ ngày Mưa
Òa trong nỗi nhớ dâng toàn cảnh
Hạnh phúc bao trùm nghĩ thủa xưa

ĐƠN QUẠNH 2

ĐƠN QUẠNH

Nghĩa chửa tròn ân vội tách cành
Chàng về cát bụi bỏ nàng nhanh
Không nhà phận hẩm đời đơn quạnh
Vắng của thân nghèo kiếp mỏng manh
Cách biệt con buồn thương dạ mảnh
Lìa xa mẹ tủi nhớ tim bành
Trần ai gặp quá nhiều oan cảnh
Chẳng trọn sum vầy đến vãn canh

ĐƠN QUẠNH

ĐƠN QUẠNH

Ái vãn còn ươm vội bỏ cành
Anh về cát bụi phủi tình nhanh
Không nhà bếp hẩm hồn đơn quạnh
Vắng ngõ thân bèo phận mỏng manh
Cách biệt con buồn thương ngõ mảnh
Lùa xa mẹ tủi nhớ ân bành
Trần ai gặp quá nhiều oan cảnh
Chẳng trọn sum vầy đến vãn canh

KHỞI XƯỚNG

KHỞI XƯỚNG

Ngày vui kết nghĩa hồn phiêu bạt
Sóng ảo đan tình vọng diễn ngâm
Ngỏ chén vườn say nào đã cạn
Nâng bầu cõi mộng chớ mà câm
Mùa Xuân bút vẽ trông bền dạ
Buổi Hạ thi đàn xướng vững tâm
Bốn Trảm còn ngâm đừng dậy bão
Làng phây vẫn ước được vươn tầm

VẪN ĐỢI

VẪN ĐỢI

Mây còn dõi gió vọng hình uyên
Gởi trọn tình đơn gởi mắt huyền
Trỗi giọng duyên sầu tâm ngỏ luyến
Buông hờn nghĩa tủi dạ mờ xuyên
Trăng thề mãi ngóng lời xưa nguyện
Lối hẹn hoài trông nẻo cũ nguyền
Mộng đến ngàn năm đời dẫu chuyển
Lòng ta vẫn đợi bóng con thuyền

TÌNH XƯA NGHĨA CŨ

Viết cho một mối tình đẹp giữa hai người .Dù bây giờ không bên nhau .Nhưng họ luôn nhớ về nhau

NGHĨA CŨ TÌNH XƯA

Suối đẹp ngày xưa ngẫm tuổi hồng
Say đường với nhỏ dạo đồi thông
Niềm vui cứ trải men hòa đượm
Điểm hẹn về theo nghĩa thấm nồng
Thứ bảy bên nàng ta giũa tự
Hôm nào giữa sảnh lúa tầm bông
Qua nhiều tháng khổ còn mơ mộng
Gửi gió chiều dâng đẫm ruộng đồng

NUỐI TIẾC

NUỐI TIẾC

Giờ nghe thệ ái đã hao mòn
Lối cũ em về tận đỉnh non
Dẫu nắng hoài treo đầu cỏ mịn
Dầu sương mãi phủ dưới lưng tròn
Dòng lưu luyến gởi chưa nhoè mực
Chữ xuyến xao ghìm chửa nhạt son
Ráng giữ niềm tin rồi ủ mộng
Lòng ngơ ngẩn tiếc chuyện xưa còn

LỜI THƠ HÃO HUYỀN

LỜI THƠ HÃO HUYỀN

Làm răng nẫu phận để hao mòn
Lá dỗi xa cành chẳng  sợ non
Mãi sống cho hồn thanh thản trọn
Hoài xin dệt nét thảnh thơi tròn
Dù khi  bão táp không buồn mộng
Hoặc bữa mưa dầm chớ tủi son
Vẫn tạo niềm vui cười thỏa thích
Tình xưa nghĩa nọ khó mong còn

NỖI NIỀM

NỖI NIỀM

Ta ngồi lặng lẽ nhớ về anh
Tưởng mấy tuần trăng nặng trĩu mành
Liễu chán thôi cười không dạo cảnh
Quyên buồn hết nghĩ bỏ tìm tranh
Dù cho kỷ niệm trông hoài tiếc
Bởi thấy thời gian chạy mãi giành
Cuộc sống luân hồi thân dẫu mỏi
Hay hờn tủi phận thiếu tình xanh

KHÁT

.......KHÁT ........

Em ngồi nũng nịu sát kề anh
Lảng ngắm vầng trăng nặng trĩu mành
Liễu chán thôi cười quên dạo cảnh
Tim buồn hết nghĩ rảo tìm tranh
Dù cho kỷ niệm xưa hoài tiếc
Dẫu để thời gian nhạt cứ giành
Cuộc sống luân hồi thân nẫu mỏi
Khi mà phận tủi khát tình xanh

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2020

NUỐI TIẾC

NUỐI TIẾC

Tủi mối tình Xuân đã rụng chồi
Không còn nghĩa sáng hợp cùng tôi
Chiều buông quạnh quẽ  buồn cay lối
Nắng thả đìu hiu nặng trĩu đồi
Lỡ hết câu thề xưa  mộng ủ
Nghe hoài ước nguyện cũ dòng trôi
Tìm đâu tiếng thủy chung ngày nọ
Để nói lời yêu nỡ hẹn rồi

VẪN CÒN NGỜ

VẪN CÒN NGỜ

Ai nhìn cũng bảo giống Trà Giang
Tưởng thế rồi khi mặt rõ ràng
Vẫn hỏi Nàng thơ mừng kết bạn
Luôn tìm Nhạc sĩ tuyển về trang
Ngày ham ướm chữ lòng vơ vẩn
Buổi mộng mời câu trí ngỡ ngàng
Mải miết khơi dòng xuân đã rạng
Êm đềm xướng họa nghĩa tình mang .

VẪN VỌNG ĐÒ XƯA

VẪN VỌNG ĐÒ XƯA

Xuân này quạnh quẽ chỉ mình tôi
Nỗi nhớ người đi bỏ bậu rồi
Bướm giỡn quanh vườn êm rẻo dậu
Oanh chờ khảm giọng ấm vành môi
Còn chăng kỷ niệm trôi hồn tiếc
Liệu nhỡ thời gian đổ sóng nhồi
Vẫn vọng tình xưa mà cám cảnh
Cho lòng ảm đạm mãi nào thôi

BIỂN VÀ TRĂNG

BIỂN VÀ TRĂNG 2

Trăng dòm liếc Biển ghẹo đùa chơi
Biển ức vầng Trăng ngẫm sự đời
Lúc Biển lơ là Trăng cũng ngại
Trăng vành dọ dẫm Biển nào vơi
Vì đâu mộng Biển chờ Trăng vẫy
Lẽ đó tình Trăng vọng Biển mời
Biển nói cùng Trăng đừng bỡn cợt
Trăng vờ diễu Biển lệ òa rơi

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2020

GỌI TÊN NGƯỜI TÌNH

Buổi mến thương người khẽ gọi tên
Mà nghe giọt nhớ chảy than rền
Xa đường lỡ hứa buồn luôn nghẹn
Cách mặt tan thề khổ mãi rên
Cũng gởi ngày xưa tình thắm chặt
Càng thêm dạo ấy nghĩa sâu bền
Trông giờ đến hẹn về quê nẫu
Quán nhỏ hôm nào sẽ cạnh bên

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020

VẪN VỌNG ĐÒ XƯA

VẪN VỌNG ĐÒ XƯA

Xuân này quạnh quẽ chỉ mình tôi
Nỗi nhớ người đi bỏ bậu rồi
Bướm giỡn quanh vườn êm rẻo dậu
Oanh chờ khảm giọng ấm vành môi
Còn chăng kỷ niệm trôi hồn tiếc
Liệu nhỡ thời gian đổ sóng nhồi
Vẫn vọng tình xưa mà cám cảnh
Cho lòng ảm đạm mãi nào thôi

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2020

NHỚ NGƯỜI XA XỨ

NHỚ NGƯỜI XA XỨ

Quê nhà mỏi MẮT vọng đầy vơi
Chợt ngóng buồng TIM oải rã rời
Hạ vãn MÔI hường đâu ngỏ tới
Đông tàn MÁ mộng đã sầu khơi
Đò xưa khuất nẻo mơ LÒNG gợi
Bến cũ buồn phương tưởng RUỘT vời
Khắc  khoải đơn hồn TÂM mãi đợi
Cay nồng cánh MŨI để tình rơi

KỶ NIỆM MÙA ĐÔNG

KỶ NIỆM NÀO PHAI

Quay tìm kỷ niệm mỗi mùa đông
Cái thuở hàn vi nghĩa đượm lồng
Vẫn hẹn bên người chen lửa trống
Luôn cười cạnh kẻ giữ chùm bông
Niềm yêu mãi trải thời gian động
Nỗi cảm hoài thương hạnh phúc trồng
Ngỡ dạm trang đời thơm thảo sống
Êm đềm sáo trổ ngọt ngào không

VUI THƠ

VUI THI THƠ

Tận hưởng mùa Xuân đã đến rồi
Xuân cùng bạn hữu kết tình thôi
Xuân hòa trải ý quên sầu muộn
Phú họa bày Xuân ngẫm bỏ tồi
Tứ thỏa hồn Xuân còn đãi độ
Xuân liền cảnh mộng ứ thèm bôi
Nàng Xuân rạng rỡ niềm vui tỏ
Sướng thật chiều Xuân tửu mãi bồi

CÀ PHÊ MỘT MÌNH

CÀ PHÊ MỘT MÌNH

Ngày Xuân vội vã bỏ đi rồi
Chỉ có ta buồn quạnh quẽ thôi
Mỗi một ly cà phê tủi ngó
Tình riêng bản nhạc cứ liên hồi
Người đâu chẳng thấy còn hay dỗi
Khách lại chưa tường những tưởng đôi
Nẫu nuột canh trường ngơ ngẩn nhắc
Chừ duyên lỡ nhịp biết sao bồi

TÌNH CAY

NỖI NIỀM

Ta ngồi điểm lại mối tình cay
Ấy vội vàng chi bỏ chỗ này
Lớp bụi thời gian nào đã ủ
Rêu mùa kỷ niệm cũng đà vay
Chờ qua xóm đạo mưa tràn đổ
Dõi vọng lời kinh nắng trải vày
Nặng nghĩa xưa hờn hoen bếp lửa
Ngang trường phượng cũ lá vừa bay

DUYÊN BUỒN

DUYÊN BUỒN

Đêm hàn nhẹ nhõm tiếng chèo khua
Lạnh lẽo buồng tim bởi gió lùa
Nguyệt vãn tâm này mơ lửa ấm
Sương tràn kẻ ấy ngợ tình chua
Chiều dâng khắc khoải nghe lòng giận
Bữa nhớ đìu hiu ủ giọng đùa
Ngỡ buốt xuân thì khi tưởng mộng
Duyên buồn đổ vỡ gắng vờ xua

NGÀY XUÂN VỀ

NGÀY XUÂN VỀ

Ngày nay lặng lẽ bước chân về
Mải miết chen hồn nặng nghĩa quê
Mãi ước đừng phai nhàu dạ nhỏ
Hoài mong chớ để nhạt tim thề
Đường xưa những luyến vương ngoài cửa
Lối cũ bao chiều ở tận đê
Chữ mộng trong lòng luôn tỏa sáng
Tình Xuân sẽ kết đẹp duyên kề

CÒN LỤY XUÂN

CÒN LỤY XUÂN

Mấy cụm vàng mai đã nở xòe
Soi làn nắng rực cũng vừa hoe
Nom nhà Tứ Đại còn ưng liễu
Hỏi bé Mười Lăm vẫn giận hòe
Cảnh vật tràn lên màu tím vẽ
Bên đồi rủ xuống vệt chàm khoe
Hương ngào ngạt tỏa nêm mùi mãi
Khối kẻ tình si ngẫm lụy nhòe

SAY

SAY

Đêm dài nặng trĩu nhói lòng khua
Dậy khẽ khàng đi tưởng thiếp đùa
Nghĩ nửa ly sầu ..tay rộng  múa
Thêm vài chén tạc  ..cổ khàn đua
Rồi mê khúc nhạc buồng tim vỡ
Với để bài thơ ngõ mộng lùa
Giữa giấc khuya về chân rảo rệu
Ai người hiểu thấu cuộc tình chua

VUI NGÀY XUÂN

VUI NGÀY XUÂN

Vào Xuân bạn hữu muốn dâng trà
Thỏa mãn nơi hồn vội hát ca
Kỷ niệm ôn hoài thơm sáng ngõ
Thời gian níu mãi đẹp trong nhà
Nghe từng buổi hẹn trao tình nghĩa
Chọn những câu thề ngỏ sắc hoa
Phố nhỏ đèn đêm ngào ngạt xõa
Thêm ngày hạnh phúc ở cùng ta

NỖI LÒNG

NỖI LÒNG

Chuyện cũ làm ta nhớ cảnh này
Bao lần nghịch phá nhỏ cầm tay
Ngờ duyên nứt rạn... tình chia ngả
Nghĩa tiếc dòng... đau mộng ủ bày
Hiểu được giờ nay hồn mãi đắng
Nêm sầu bữa ấy dạ hoài cay
Niềm yêu nhạt thếch càng thêm tủi
Giẫm phải bùn nhơ kiếp đọa đày

XUÂN VẮNG NGƯỜI

XUÂN VẮNG NGƯỜI

XUÂN vừa tí tửng giỡn ngoài đê
Cảnh tết nhành XUÂN nũng nịu về
Nắng tỏa  XUÂN hường ươm cõi mộng
XUÂN chờ lửa ấm chọn tình quê
Chào XUÂN tuổi Ngọc hồn nhiên bước
Dự lễ chiều XUÂN nhí nhảnh kề
Chạm phải mùa XUÂN lòng bỗng nhớ
XUÂN này vắng bậu ngẫm sầu ghê

NỖI NIỀM

NỖI NIỀM
Họa thơ 4 T
Kỷ niệm tuôn về những khúc quanh
Làm ta loạn óc cũng cam đành
Khi tình thiếu lửa hồn pha lạnh
Thuở nghĩa trơ nguồn ý lụi nhanh
Bởi ngại mưa dầm cây ngã nhánh
Vì lo bão động búp rơi cành
Mà trăn trở giấc lòng hiu quạnh
Để nghẹn tim này mãi vắng tanh

XUÂN VẮNG NGƯỜI

XUÂN VẮNG NGƯỜI

XUÂN vừa tí tửng giỡn ngoài đê
Cảnh tết nhành XUÂN nũng nịu về
Nắng tỏa  XUÂN hường ươm cõi mộng
XUÂN chờ lửa ấm chọn tình quê
Chào XUÂN tuổi Ngọc hồn nhiên bước
Dự lễ chiều XUÂN nhí nhảnh kề
Chạm phải mùa XUÂN lòng bỗng nhớ
XUÂN này vắng bậu ngẫm sầu ghê

VỌNG TIẾNG ĐÀN XƯA

VỌNG TIẾNG ĐÀN XƯA

Ta về giữa buổi lá vàng đưa
Cảm nỗi buồn thu sắc nhuộm vừa
Giẫm nẻo còn thương vài giọt nắng
Qua miền nhớ động những làn mưa
Đường mơ bởi  hẹn luôn hoài thiếu
Tuổi mộng rồi trao vẫn cứ thừa
Thấy tủi duyên thề như đã cạn
Cung sầu khẽ vọng tiếng đàn xưa

ĐỪNG XUA

NGHĨA

Đã bảo đừng xua chị ấy mà
Xưa hoài vẫn giúp gạo mình nha
Vì ân mãi chịu hương ngời lá
Bởi ngãi còn mong giọng ấm nhà
Nợ cũ anh hè êm lối trả
Men thầm vợ hả thắm lời xa
Hiền lương gặp đúng người cao cả
Chẳng phút nào quên nghĩa đượm đà .

XUÂN VỀ

XUÂN VỀ

Xuân về rộn rã lắm người ơi
Cảnh rỡ mùa Xuân thắp mộng đời
Những búp Xuân hồng xinh tỏa rộng
Xuân cành lụa thắm nõn vờn tươi
Ngày Xuân bạn hữu  tha hồ khởi
Chuỗi bạc tình Xuân thả sức mời
Lặng lẽ nàng Xuân chờ buổi mới
Xuân nồng mặn nghĩa chẳng hề vơi

NẢN THƠ

NẢN TRÍ VÌ THƠ

Vần ươm viết mãi chẳng ra gì
Nản não bao lần muốn dụi đi
Cứ ngỡ ngày nao mình dại tủi
Còn thương bữa đó kẻ mê ghì
Cung đàn khắc khoải buồng tim rũ
Nẻo phố âu sầu quãng nhạc  ghi
Nhủ khẽ tình ơi người liệu thấu
Thời gian vẫn chảy nhói đau vì

MỘNG BUỒN XOA

MỘNG BUỒN XOA

Hôm rày lặng lẽ cứ chờ hoa
Ngán ngẩm vì cơn dịch bão hòa
Cõi ảo mong Nàng thơ ghé lại
Duyên trần ước Bản nhạc tìm qua
Rồi nghe rộn rã hồn da diết
Để ngỡ trầm tư lối nhạt nhòa
Chỉ trách vi trùng sao nỡ hại
Cho lòng thổn thức mộng buồn xoa

NỢ HỒN THƠ

NỢ HỒN THƠ

Thi đường xướng họa nản từ nay
Viết mãi hồn điên khổ phận này
Nửa giấc còn mơ ngày luyện chữ
Đôi lần vẫn tưởng phút cầm tay
Thời gian tựa cuốn êm chiều thẫm
Kỷ niệm dường tuôn trĩu lối dày
Nghẹn buốt con thuyền xa lỡ biển
Nên chừ nuốt lệ đẫm trào cay

PHŨ PHÀNG

PHŨ PHÀNG

Mãi vọng ngày xuân tỏa ánh vàng
Đâu ngờ bệnh réo nẫu đò  ngang
Vườn hoa đã héo theo xào xạc
Ngõ trúc vừa thưa trải muộn màng
Để phút giao mùa khơi vẫn đợi
Cho dòng kỷ niệm dỗ hoài mang
Và đây nỗi nhớ chờ quên lặng
Nặng mảnh niềm riêng hóa phũ phàng

NHỚ THẦY

ƯỚC VỌNG

Thỏa sức ươm lòng nhã nhặn vây
Hường Xưa khát vọng ở bên thầy
Nhiều khi lặng lẽ tìm trên ấy
Lắm buổi âm thầm nhận chỗ đây
Vẫy bạn dìu câu nồng tỏ thắm
Choàng tâm giảng ngữ ấm êm đầy
Thân bằng nhiệt huyết không hề lẫy
Nguyện giữ trang mình sánh biển mây

CÒN XUÂN MỜI BẠN

CÒN XUÂN MỜI BẠN

Mời anh với chị hãy thăm nhà
Ngõ nhỏ êm đềm tận xóm xa
Giỡn cảnh buông chiều ai vọng lá
Mừng xuân vẫy bút kẻ trao quà
Hoài mong nghĩa ấy duyên bền quyện
Mãi ngóng tâm người giọng khỏe ca
Bếp lửa vùng cao hòa chuyện nhã
Hàn huyên thỏa sức dõi thơ mà .

Bài 2 TÌNH XƯA BẠN CŨ

Xuân này hữu hảo tít vườn xa
Bởi mến tình thâm gọi mãi à
Rủ miết trông vần thơ đã gợi
Nom hoài ngỡ bản nhạc cùng qua
Rừng ngơ ngẩn dạo xanh màu lá
Tuổi thẫn thờ reo nhộn mái nhà
Khảy ngón đàn êm càng mãn dạ
Tim mừng hát tặng những bài ca

VUI BUỒN

VUI BUỒN XƯỚNG HỌA

Tưởng nghĩ ai về dịp tết nay
Ngờ đâu đón mãi mỏi chân này
Riêng mình bởi lẽ không cần tới
Mỗi một nên giờ chẳng nhắc ngay
Dẫu hiểu rồi xa đành cách biệt
Dù quên vẫn biết nhận chia bày
Buồn vui cõi ảo thôi đừng nhớ
Xướng họa cho hồn thỏa mãn say

KHÓ VẸN LỜI

KHÓ VẸN LỜI

Tự trải ngàn niên vẫn sáng ngời
Niêm vần ý chữ đậm đà khơi
Chiều êm ả ngấm chườm thi gợi
Áng hững hờ gieo để mộng mời
Dỗ mấy mùa trăng người chẳng lại
Ru cồn sóng biển nghĩa nào vơi
Chờ mong ái cũ xưa thề nguyện
Cũng chỉ hoài công khó vẹn lời

BỞI

BỞI

Bởi biết đau nhiều dạ mãi ngơ
Bởi  khan nét chữ mặt luôn khờ
Bởi nằm lặng lẽ đôi vần tỏ
Bởi tủi trầm ngâm những bận phờ
Bởi mấy mùa trăng người chẳng lại
Bởi lần sóng biển nghĩa nào mơ
Bởi sao giũ hết câu thề nguyện
Bởi nhớ  ai đành bỏ vận thơ

HẬM KẺ

HẬN KẺ

Nhứt nhói trong tim tủi ủ buồn
Tình mình mộng lụi chẳng còn khuôn
Xuân xanh lận đận ngày mòn rũ
Phận đục lao đao tháng nhớ luồn
Ngẫm nghĩ nôn nao hờn trách móc
Hài hòa lảng đảng giận mong luôn
Từng lời nhặt nhạnh không nguôi nhắc
Ghét cứ vu vơ kẻ bỏ nguồn

NUỐI TIẾC

NUỐI TIẾC

Tủi mối tình Xuân đã rụng chồi
Không còn nghĩa sáng hợp cùng tôi
Chiều buông quạnh quẽ  buồn cay lối
Nắng thả đìu hiu nặng trĩu đồi
Lỡ hết câu thề xưa  mộng ủ
Nghe hoài ước nguyện cũ dòng trôi
Tìm đâu tiếng thủy chung ngày nọ
Để nói lời yêu nỡ hẹn rồi