Thứ Sáu, 13 tháng 8, 2021

NHẦM

Xướng Hữu Long Nguyễn

Tuổi ngoại sáu mươi sắc vẫn còn
Thương chồng mất sớm, ở cùng con
Đường thi mãi xướng niềm vui thỏa
Lục bát hoài chơi nỗi sướng tròn
Buổi sáng cà phê đường phố nhỏ
Ban chiều chụp ảnh nẻo đầu thôn
Hường Xưa lại thích cùng du lịch...
Cứ vậy thường xuyên chẳng sống mòn !
20/6/2021 - HL

NHẦM

Tuổi sáu lăm rồi vẫn đẹp son
Nhiều anh lại ngỡ ấy hao mòn
Thi đường mãi xướng gieo vần đượm
Lục bát luôn mài nhả ngữ ngon
Mọi lúc ra vườn ăn ảnh mãi
Vài đêm vãn phố hưởng xuân còn
Khi vào ngõ ngách bao người tưởng
Khỏe trí nên giờ nghĩ  cháu con
Tg Xưa Hường

ĐUỔI MỘNG

ĐUỔI MỘNG

Cảnh cũ giờ đang gợi nét buồn
Đêm nằm ngẫm tủi lệ trào tuôn
Nhìn trăng yểu điệu như hình bóng
Ngỡ gió đầy vơi  tựa biển nguồn
Dịch đã lan tràn tim ướt đẫm
Duyên đà ủ ngập phú ngời suôn
Thời gian đuổi mộng hờn năm tháng
Kỷ niệm còn neo giỡn sóng luồn

NHỮNG NGÀY MONG

NHỮNG NGÀY MONG

Đây niềm cảm mến ngọt ngào đong
Mãi thắm bền tâm ủ nặng lòng
Sống thảnh thơi hồn lưu ngõ đẹp
Câu hừng hực trí giãi vần trong
Nhìn ra biển lặng êm đềm sóng
Để dõi thời gian dịu ấm dòng
Gửi chút hương tình ươm nghĩa rộng
Thêm ngời hạnh phúc những ngày mong

LỘNG TRƠ

KHẮC KHOẢI

Gió Biển  mây trời cũng lộng trơ
Hờn duyên lạc bến ở xa mờ
Trông chàng tủi phận âu sầu nhớ
Để thiếp cam lòng quạnh quẽ ngơ
Nhẫn cỏ tình trao đời vướng nợ
Nguồn cơn nghĩa gởi mộng sang bờ
Lâu rồi chẳng gặp hồn như vỡ
Nẫu nuột canh dài khắc khoải mơ

SỐ PHẬN

SỐ PHẬN

Vui cùng rẫy bái của nhà nông
Những sớm bình minh rọi cảnh hồng
Ngóng ảnh chàng đi đành mãi đợi
Thương mành thiếp vẫn cứ hoài trông
Vì trai phải giữ tình non nước
Bởi gái tề gia nghĩa ruộng đồng
Nặng kiếp trần gian  lòng chẳng nỡ
Đêm về giá lạnh tủi buồn không?

CAM PHẦN

CAM PHẦN

Khổ phận ai kìa  đã trót vay
Vì đâu bão giật suốt đêm ngày
Muôn vàn ác mộng tìm phương ủ
Tỷ nỗi cay đời hú mộng day
Vẫn nợ bao lần chưa thể nói
Còn cam những bận khó thông bày
Đôi  lần ngẫm miết đau lòng bậu
Biến lụy thôi nhờ sóng vỗ bay

MỜI

MỜI

Rảnh rỗi huynh hiền ghé đệ chơi
Vườn xinh tỏa tán Điệp Lan mời
Đâu cần khoảng rộng e dè nghỉ
Chẳng hám sân lòe tí tửng ngơi
Đó hưởng tòa êm làn gió mịn
Này xem cánh mỏng nụ hoa ngời
Mùa nao cũng tựa xuân mừng đón
Thưởng thức mê hồn tủi sẽ vơi

CÒN MONG

CÒN MONG

Em về lặng lẽ bến chiều đông
Đẫm lạnh hồn tơi tủi má hồng
Để mấy mùa trăng người vẫn đợi
Cho miền sóng biển nghĩa còn trông
Tình xưa ấp ủ bao lần gọi
Cảnh cũ trào dâng bấy bận gồng
Vọng mãi quê nghèo thương xắp nhỏ
Nghe chừng giúp họ chẳng hoài công

Nỗi niềm

NỖI NIỀM
   

Còn chi ngắm nữa cảnh ven hồ
Nguyệt tỏa đêm rằm lấp lững nhô
Thoảng dẫm hương về gieo dáng lộ
Bừng dâng gió động chỉ anh đồ
Kìa xa vọng đến thêm buồn cổ
Đó thoại vang hoài những tưởng cô
Đọng mải giăng tràn khuya bão tố
Niềm đau lạnh buốt giữa canh mồ

PHỈ TANG BỒNG

PHỈ TÌNH TANG

Bao ngày mãi vọng nắng hè sang
Phượng đỏ làm tim nghĩ đến nàng
Vẫn đọng xuân hồi con nước đổ
Luôn hờn nguyệt trải khối sầu mang
Nhiều đêm nghĩ dại luôn chờ thiếp
Những buổi cầu êm mộng thấy chàng
Phận số an bài chưa thỏa mãn
Nên hoài ước nguyện phỉ tình tang

Tg Hường Xưa

VẦN A

CÒN CHĂNG

Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha
Tg Xưa Hường

NHỚ NHÀ

Mưa tràn gió thổi lạnh hồn ta
Mỗi bận về thăm ngắm cảnh nhà
Dõi lộ bờ hoang dài bóng lẻ
Trông đường lối nhỏ trĩu hình qua
Thềm bên vọng khẽ gầy hao dáng
Dãy cuối bừng loang tủi chạnh bà
Cuộc sống mưu cầu bao nẻo ngã
Nay đành cách biệt khổ người xa
Tg Xưa Hường

NỖI NIỀM

Lặng nỗi riêng lòng chỉ có ta
Nhìn song nghĩ tiếc nguyệt đang tà
Mơ màng quãng vắng đường khuya gợn
Thổn thức đêm dài nghĩa nặng sa
Kẻ lãng quên rồi duyên trọ lá
Người mong bỏ hết mộng sang phà
Tâm buồn khắc khoải nghe chiều muộn
Để lệ đong hoài lẫn xót xa
Hường Xưa

Tặng cho một người đã xa tôi

TÌM ĐÂU

Nơi về lối cũ thật là xa
Liễu đổ chiều nghiêng bóng nhạt tà
Khắc khoải ngày xưa từng chọc giỡn
Êm đềm buổi nọ những chờ qua
Rồi ươm nghĩa đẹp khêu làng bản
Để ướm tình xanh rộn ngõ  nhà
Nặng nổi hờn ghen người Ấy đã
Quên rồi khúc nhạc thuở cùng ca
Hường Xưa

ĐẤT TỔ
Phú Thọ nơi người ở rõ xa
Nghe tin vội vã ngóng Di Đà
Dòng mương nước cuộn chia rời ngả
Bãi ruộng mây luồn phủ ngó ra
Ngẫm cảnh đền Hùng bao lọm  đá
Tìm dong chủ tướng những khu nhà
Phương này kẻ đến hành hương lạ
Mãn nguyện mưu cầu đất Tổ ta
Xưa Hường

TRỌN TRINH NGUYÊN

Vẫn ngóng ngày ai trở lại nhà
Thân nghèo vất vả tận trời xa
Hồn đơn lạnh lẽo tìm hơi ấm
Ngõ lạc đìu hiu phí tuổi ngà
Ngửa mặt trời xanh rầu rĩ nhớ
Xuôi dòng biển bạc ngỡ ngàng ca
Ân nồng mãi hứa ngàn năm đợi
Ủ trọn tình nguyên  dẫu bóng tà
Hường Xưa

NỖI ĐAU LUỒN

NỖI ĐAU LUỒN

Tìm trong cõi ảo nẫu tim buồn
Đã thấy bao lần đổ lệ  tuôn
Cuộc sống thời nay hờn nghĩa bỏ
Trần gian buổi nọ gối sông cuồn
Vì duyên gắng gượng xuân đành lỡ
Bởi ngữ thêu thùa giọng khó  suôn
Gạn những mơ hồ y đáy bể
Lời ru thuở nọ khắc đau luồn

LỊM GIẤC MƠ

LỊM GIẤC MƠ

Đã loạn tâm rồi cứ giả ngơ
Nhiều khi vẫn biết ả nay khờ
Câu tìm diễn đạt không vừa ý
Giọng ngẫm phơi bày chẳng khéo thơ
Ảnh vắng lâu ngày xui phận lỡ
Hồn hoang nhiễu bệnh tủi thân chờ
Trăng buồn ảm đạm duyên thề cũ
Ảo não ôm hoài lịm giấc mơ

RÁNG QUA DỊCH

RÁNG QUA DỊCH
Bình đầu

Đừng than trách nữa được không nào
Phỉ  nắng mưa tàn tạ mãi sao
Dịch tễ còn lo chiều gió đảo
Thời gian cũng ớn ngọn giông gào
Anh nè ráng chịu xa nguồn hão
Nhỏ ạ thôi sầu tránh lũ cao
Cứ thản nhiên cười nom đẹp lão
Rồi đây hạnh phúc vẫn tươi chào

NGÂY HỒN

NGÂY HỒN

Êm đềm rủ ánh giữa dòng sông
Nũng nịu trườn lên trải cánh hồng
Ngớ ngẩn khoe mình trong cõi lụa
Mơ màng đỏm dáng ngã trời đông
Thân ngà áo mỏng len hồ ruộng
Vóc ngọc đài non dõi nẻo đồng
Mãi đượm hương tình ngây ngất tỏ
Cho hồn lữ khách vật vờ trông

Hường Xưa

NGÀY ẤY
Bài 2

Tây Hồ gặp gỡ buổi chiều đông
Hảo ý mừng vui quyện nghĩa lồng
Gợi những tâm tình  chen gió biển
Cho từng cảnh sắc nhuộm triền sông
Ngồi bên dạ trải câu đằm thắm
Đứng cạnh người thương chữ tỏ nồng
Ảnh chụp hình lưu còn nhớ mãi
Ươm ngàn nỗi sướng dạt dào không

Xưa Hường

MƯU SINH

CƠM ÁO GẠO TIỀN LUÔN MÃI TÍNH
SƯỚNG KHỔ SANG HÈN MỘNG VẪN ĐÀNH

MƯU SINH

Cơm đổi mồ hôi nghĩ số hành
Áo dù đủ ấm ngỡ còn đanh
Gạo lo những buổi còn nghe lạnh
Tiền kiếm từng hôm dạ để lành
Luôn ước xin trời soi khỏi chạnh
Mãi cầu khấn phật hiểu cho nhanh
Tính sao đặng rỡ êm đềm hảnh
Sướng khổ hèn sang mộng vẫn đành

Mộng lỡ

MỘNG LỠ
 
Mất cả niềm vui mộng sẽ tàn
Nghe hồn khắc khoải nỗi sầu lan
Còn đâu trải nắng tim hòa quyện
Bởi cạn dầm mưa não buốt hàn
Tủi tiếc thời gian nào vội giã
Ghen buồn mắt ngọc cũng vừa tan
Người đi bỏ mặc duyên hồng lỡ
Rảo bước nhìn ai đã biệt ngàn

Gọi tên

MONG

Thu này vắng vẻ gọi hoài tên
Mãi nhớ ngày nao ở cạnh đền
Nặng nỗi  dòng thơ tìm cách gửi
Khan niềm vận chữ ngóng từng rên
Chiều qua xoáy bão ngoài khơi lịm
Sáng rũ dồn mưa tận cửa rền
Dễ giận quanh nhà  ôm gối ngủ
Mong đừng  giãn cách hẹn cùng bên

Nó và Mình

NÓ VÀ MÌNH

Nó đã quen Mình thuở mụ thơ
Mình hay kể chuyện Nó ngu khờ
Đôi lần rủ Nó Mình chơi nghịch
Nửa bữa xa Mình Nó lặn bơ
Dẫu Nó thương mình nên quá sợ
Nhưng Mình dỗi Nó giả làm lơ
Mình luôn giữ bụng tim chờ Nó
Nó lại quê Mình ủ rũ ngơ
Hường Xưa
08:24 - 10/08/2021

MÌNH  VÀ NÓ

NÓ hẹn hai MÌNH sẽ ngỏ thơ
MÌNH nghi hỏi lại NÓ im vờ
Dăm lần NÓ bỏ MÌNH luôn sợ
Bảy bận MÌNH quên NÓ mãi ngờ
Bởi NÓ thương MÌNH nên vẫn ngợ
Nhưng MÌNH giận NÓ để rồi lơ
MÌNH trông NÓ hãy quay về tỏ
NÓ đã gai MÌNH vểnh mặt ngơ
Tg Hường Xưa

THU HỘI NGỘ

THU VỀ SẮC HỘI NGỜI XINH VẼ
LỄ NỞ MÀU DUYÊN ẤM DỊU MỜI

THU HỘI NGỘ

Thu ấy tìm nhau giữa giảng  đường
Về nguồn sóng vỗ tựa trùng dương
Sắc vừa đượm ngát mùi hoa sữa
Hội cũng bừng thơm giọng lớp trường
Ngời rộn ngàn hoa từng cuốn vở
Xinh tràn vạn  cánh những hồi chương
Vẽ trăm ý đẹp tô nền chữ
LỄ NỞ MÀU DUYÊN ẤM DỊU MỜI

LỰA

ĐỪNG CHÊ NGHĨA PHẬN TỪNG HAY KHỔ
HÃY LỰA TÌNH DUYÊN MỚI HẲN GIẦU

Đừng tưởng gần bên sẽ hết sầu
Chê rồi mới thấy mộng buồn lâu
Nghĩa gìn chẳng tốt nên hồn lụy
Phận giữ không hay để dạ cầu
Từng nghĩ sông dài nương biển cạn
Hay hờn bể rộng vỗ trùng sâu
Khổ mang giã biệt xa trần thế
HÃY LỰA TÌNH DUYÊN MỚI HẲN GIẦU

CHỈ BÉ NGỒI

CHỈ BÉ NGỒI

Mấy cụm Tường Vi đã nở rồi
Cho lòng  rộn rã cứ nhìn thôi
Vườn Xuân cũng đến trong ngày hội
Cõi mộng vừa khoe ở mé đồi
Hỏi mãi thời gian chiều dáng vọng
Thương hoài kỷ niệm bữa dòng trôi
Ngàn năm vẫn đó con đường lội
Nặng trĩu buồn riêng chỉ bé ngồi

KHỔ TỪNG CƠN

CÒN KHỔ MÃI

Thu về quạnh quẽ gió từng cơn
Kẻ đến làm chi lại dỗi hờn
Lặng lẽ đêm buồn nhen lửa vắng
Tiêu điều ngõ lạnh chán hồn đơn
Ngày nao những ước tình chưa nguội
Bữa nọ từng mơ ái nỏ sờn
Ngóng mải tâm còn ghi nẫu dạ
Cho lòng xót mãi khổ nào hơn

NGHẸN

NGHẸN

Sao người vội bỏ mối tình son
Nghĩa nặng giờ đây phải héo mòn
Kỷ niệm đành chôn vào ngõ tối
Khung trời chịu cất tủi sườn non
Tàn canh vẫn nhớ chiều thu khổ
Bỏ cuộc còn lưu nét ngữ giòn
Bởi những niềm riêng nào có được
Nên chừ nghẹn cả mối tình con

BẾN VỌNG

AI DÕI LỐI XƯA BUỒN NẺO MỘNG
TA VỀ CHỐN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ

AI tìm khúc nhạc giữ hồn thơ
DÕI cánh chim bay đã khuất mờ
LỐI muộn âm thầm...im tiếc nhớ
XƯA nhìn mến ...cảnh nhạt vu vơ
BUỒN luôn dỗi ngại ... đường hoang phế
NẺO vụn tan... sầu cũng bỏ trơ
MỘNG kiếm mong chi ngày trở lại
TA VỀ CHỐN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ
Ai Thuy Tran 20/7/2019. ( bài họa)

AI DÕI LỐI XƯA BUỒN NẺO MỘNG
TA VỀ BẾN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ
  ( Tiểu vân )
AI từng thích ảo dệt tình thơ
DÕI  bóng đèn khuya bởi nguyệt mờ
LỐI  thỏa tươi nồng...êm rỡ lụa
XƯA ngời dáng . .nụ ngỡ hồng tơ
BUỒN thay vãn ...hạ sầu đau ngóng
NẺO  sợ tàn nghe...héo rũ chờ
MỘNG khẽ khàng vương rồi đứt chỉ
TA VỀ BẾN CŨ VỌNG CHIỀU MƠ
tỉ Hường Xưa ( bài xướng)

CHỬA ÊM

CHỬA ÊM     
                    
Chiều nay đứng dõi dạ chao mềm
Xót phận cho lòng ảo não rêm
Lặng lẽ về khuya buồn đỏ mắt
Tiêu điều lụn nắng võ vàng đêm
Từng hôm khắc khoải mong hình nhạn
Mỗi buổi đìu hiu đợi dáng  thềm
Tái hợp còn đâu tình thủa cũ
Giờ đây mãn  kiếp chửa êm đềm

HX

KẺ GIẤU MẶT

NÈ ÔNG
   (Kẻ giấu mặt)

Bởi nghĩ chưa từng biết mặt ông
Mà sao dám vẽ mộng xưa  nồng
Đêm về ảo não lo hoài vọng
Sáng lại bơ phờ tưởng vẫn trông
Ngỡ dại thơ làm câu thắm  hỏng
Ngờ hoen ngữ tả nét ưu bồng
Luôn cầu trí thảnh khai hồn  rộng
Khổ nỗi văn xoàng cất mực  dông

MƯA NGÂU

THÁNG BẢY MƯA NGÂU

Nguyệt trốn đâu rồi để não rêm
Vầng dương tháng bảy lặng rơi thềm
Bên ngoài cổng khép không người hỏi
Cạnh ngõ Miu nằm chẳng tiếng chêm
Chức* quạnh tìm Ngưu* chờ bữa khỏe
Giường đơn ngó cảnh dỗi duyên mềm
Bao giờ hết dịch cùng nhau nhỉ
Nghĩa vẹn ân tình thỏa ý Têm

ĐÊM BUỒN MÙA DỊCH

ĐÊM BUỒN MÙA DỊCH

Dõi cảnh hoa Quỳnh vắng tịch thêm
Và thương giọt nhỏ rớt vai mềm
Làng quê quạnh quẽ hồn không ấm
Giữa bản tiêu điều mộng khó êm
Ấy những thời gian lành lạnh chỉ
Này bao kỷ niệm xót xa thềm
Khi mà dịch nổ càng hoang nẫu
Để ánh trăng vàng nặng trĩu đêm

MONG


MONG

Thu này vắng vẻ gọi hoài tên
Mãi nhớ ngày nao ở cạnh đền
Nặng nỗi  dòng thơ tìm cách gửi
Khan niềm vận chữ ngóng từng rên
Chiều qua xoáy bão ngoài khơi lịm
Sáng rũ dồn mưa tận cửa rền
Dễ giận quanh nhà  ôm gối ngủ
Mong đừng  giãn cách hẹn cùng bên

DẬY SÓNG

DẬY SÓNG

Mỏi đợi em về giữa giấc mơ
Dường như bão dậy sóng xô bờ
Xuôi miền nhịp sống ngày xưa tỏ
Ngược phía niềm tin buổi cũ mờ
Nét trẻ hôm nào đi dạ ngỡ
Thân ngà lúc nọ để hồn ngơ
Ngồi đây nghĩ lại thời xuân nở
Giận mãi ân tình nhớ tuổi thơ
Tg HX

Bài họa Hương Lan

DỖI TÌNH MƠ

Thu nồng khắc khoải dỗi tình mơ
Ngọn sóng triều dâng đã phủ bờ
Gió lộng sương lùa xoay ngõ mở
Tinh đau nghĩa buốt ngả sân mờ
Ân lòng dẫu đọng ngày xưa nhớ
Buổi cũ mong đời kiếp lại ngơ
Vẫn biết duyên mình chưa đủ nợ
Nên đành nhả vận dãi hồn thơ

Hương Lan

XUÔI MIỀN ĐẤT LẠ

Bên thềm gió quyện mỗi chiều mơ
Mộng gửi triền sông nước vỗ bờ
Bỗng nắng nghiêng dần phai giọt tỏ
Rồi mưa chảy vội ướt khoang mờ
Con thuyền cuộn sóng đìu hiu ngỡ
Chiếc cột giương buồm  lặng lẽ ngơ
Bởi mãi còn xuôi miền đất lạ
Quên dần một thuở khách còn thơ
Thu Hương

KHÔNG TƯỞNG

CÓ PHẢI CHỜ XUÂN TÌNH MÃI VỌNG
HAY LÀ NHỚ HẠ NGHĨA HOÀI MƠ

Có nhiều lúc tưởng chuyện gì cơ
Phải thấu người yêu nghĩ dại khờ
Chờ vãn  đêm... hồn lo vắng Bậu
Xuân tràn ý mộng ...giũa vần thơ
Tình kia ảm đạm...  luôn cầu sáng
Mãi tủi lòng ...trăng gió  mịt mờ
VỌNG giữa canh trường êm ấm thỏa
HAY LÀ NHỚ HẠ NGHĨA HOÀI MƠ

BỰC

BỰC

Bực những người kia giả điếc mù
Bực tình mộng thắm nửa đời lu
Bực duyên lỡ kiếp đành thay tủ
Bực nghĩa hờn thân phải vứt tù
Bực ngóng dòng thơ ngày nọ ủ
Bực giành nhật ký bữa này ru
Bực rồi mải miết tìm xưa cũ
Bực kẻ buồn thêm vẫn muốn vù
Hường Xưa
19:10 - 02/08/2021

THỔN THỨC

THỔN THỨC

Nguyệt tỏ sau rèm bóng ngã nghiêng
Lòng em mải miết đợi con thuyền
Phòng loan quạnh quẽ hồn đau xoáy
Lối ngõ tiêu điều dạ tủi xuyên
Chẳng lẽ vì ai đành dối mộng
Hay là tại kẻ rẽ lừa duyên
Từ đây khắc khoải tình vô vọng
Thổn thức trong đời một chữ Quyên
Hường Xưa

KHÁT VỌNG

KHÁT VỌNG

Mộng lỡ buồn theo ngả sóng vời
Con thuyền lạc bến những chiều vơi
Trăng ngà đã dạt nơi đầu biển
Nước bạc dần trôi ngã khoảng trời
Gió khỏa ru hời tâm rụng vỡ
Mây đùa võng thả dạ mòn rơi
Bao giờ mới thỏa tim sầu đợi
Trả nghĩa cùng nhau khát vọng đời
Hường Xưa

Hoài niệm xưa

HOÀI NIỆM XƯA

Trót nặng thương người giữ ở tim
Ngày nao cũng hỏi bạn thân tìm
Thu về lá rụng âm thầm tủi
Hạ vãn bàng rơi khắc khoải chìm
Có những mùa xuân hồi hộp tưởng
Bao lần tuổi hạc ngỡ ngàng im
Đông chiều gió thổi buồn se lạnh
Kỷ niệm xa dần vẫn cứ ghim
Hường Xưa

Bài họa của Vũ Thanh Bình

KỶ NIỆM CŨ

Yêu người nhốt chặt ở buồng tim
Hụt hẫng giờ đây phải kiếm tìm
Những buổi tâm hờn buông rụng đắm
Nhiều hôm dạ dỗi thả rơi chìm
Thu về đọt héo buồn không tưởng
Hạ vãn chồi khô tủi khó im
Nếu để sau này ai chữa được
Đêm về lạnh lẽo thế nào ghim.

6/8/2021, Vũ Bình.

QUÊ NGHÈO

QUÊ NGHÈO

Ngọn gió vô tình bỗng thổi qua
Làm nghiêng ngả mấy cụm tre già
Hương đồng vẫn mến người đâu lạ
Cỏ nội luôn ghìm nghĩa ứ xa
Bến cũ còn lưu hình ở dạ
Nhà xưa mãi đọng ánh nương cà
Mơ màng khúc nhạc chiều thong thả
Trở gót quê nghèo mộng giữ ta

KHÚC TÌNH BUỒN

KHÚC TÌNH BUỒN

Tiếng nhạc rơi buồn sẽ trả đâu
Mà nghe dạ đắng trải hoang sầu
Cho lòng khắc khoải niềm chan lạnh
Để trí tiêu điều nỗi nghẹn sâu
Kẻ nhớ mùa đông thường lỗi hẹn
Người trông buổi sáng vẫn hay cầu
Ngoài song giọt nắng về ngang cửa
Dạo khúc tơ tình ngủ đã lâu
Tg Hường Xưa

DẠ KHÚC XƯA

DẠ KHÚC XƯA

Buổi cận bên người thích giẫm mưa
Vài hôm rảo bước dỗi dư thừa
Ươm hoài kỷ niệm chiều nay gởi
Tưới mãi trang đời thuở nọ đưa
Nặng giữ niềm vương sầu bởi thiếu
Rầu nghe nỗi nhớ tưởng như vừa
Khi ngồi nhấp giọt cà phê nhỏ (chảy)
Vẫn đủ say cuồng dạ khúc xưa
Tg Hường Xưa

QUẠNH QUẼ

QUẠNH QUẼ

Đời tôi quạnh quẽ lắm u buồn
Những lúc thăng trầm dạ tủi luôn
Nguyệt trải song nhà thân ức rã
Hồng rơi cạnh cửa nhánh nghiêng luồn
Mây vừa phủ hạt nghe hồn dỗi
Lá cũng theo hàng ghẹo cảnh tuôn
Đợi bước chân người nơi ngõ nhỏ
Mà lưu luyến gợi thuở bên nguồn

KIÊNG

DỊCH KIÊNG GẶP NHAU

Mưa về buốt lạnh nỗi niềm riêng
Mỗi bận hoài thương thuở ướm riềng
Bởi bụi tre làng nay đã thiếu
Do vườn phượng vĩ chúng còn siêng
Làm ta vẫn nhớ từng hôm buộc
Chắc kẻ rồi quên bữa nọ kiềng
Nặng cảnh phần tôi vì mãi luyến
Thôi đành lặng lẽ tháng ngày kiêng
Hường Xưa
11:50 - 09/08/2021

ĐỪNG VỘI

ĐỪNG VỘI

Nhà ai nụ biếc đã lên ngồng
Ngược phía men đường bẻ mỗi bông
Viết đãi dòng thư toàn ủ ngọt
Rồi phơi mấy chữ thật say nồng
Đêm về ướp mộng lo tìm gởi
Sáng lại khơi hồn dõi ngả trông
Vẫn dặn ơi nàng chia sẻ nhé
Đừng nên vội vã bước theo chồng
Tg Hường Xưa

Bài Xướng của huynh Nguyễn Mạnh Hoàng

ĐỢI CẢI VÀNG
N.M.H-2482
ĐLBT-Lưu thủy đối

Chỗ cải vàng hoa đẹp sắp ngồng
Ai về ước tặng cả rừng bông
Vào xuân hớn hở gieo mầm vẹn
Đến hạ rình rang nở nhụy nồng
Bởi lạc trong vườn duyên mãi đắm
Nên chìm dưới ruộng cảnh còn trông
Đời say ngóng đợi yêu chiều thấy
Rộn rã nhà quê muốn hỏi chồng .
28-07-2021 N.M.H

KHỔ VÌ YÊU

KHỔ VÌ YÊU

Cứ những lần yêu để dại khờ
Đêm về viết nhạc đổi thành thơ
Niềm vui chẳng thấy tim sầu vỡ
Hạnh phúc chưa tường cõi ngẩn ngơ
Khắc khoải lo buồn tâm não loạn
Đìu hiu dệt tủi trí lu mờ
Chừng nao gặp gỡ người ta hứa
Chỉ biết tình nay đã vật vờ

CỨ HƯỞNG

CỨ HƯỞNG

Em này vội vã lấy chồng chi
Sẽ chán rầu thêm khổ được gì
Thỏa mãn chơi bời không sợ lúc
Vui cười nghịch giỡn chẳng màng khi
Tình thân ghé gọi tìm quang cảnh
Nghĩa bạn mời sang gởi hiếu kì
Hãy hưởng canh đời luôn thú vị
Say rồi mắt lệ dẫu tràn mi

CHẲNG CẦN

CHẲNG CẦN XÂY

Ta vừa dạo bước ở trời Tây
Cánh Phượng chiều Thu ảo não gầy
Khắc khoải niềm riêng hồn vẫy gọi
Âm thầm nỗi nhớ dạ tràn vây
Đường xưa một thuở còn in bóng
Lối cũ ngày nao hẹn đủ đầy
Có phải duyên mình nay đã cạn
Nên đành giữ kín chẳng cần xây

HẾT THỜI

HẾT THỜI

Nhớ buổi người đi rầu bạc bẽo
Ta hồn thuở nọ tim vừa héo
Cà thiu chạy bữa phải lo đèo
Cháo hẩm qua ngày nên sợ nghẽo
Chạnh buốt gan nhừ hữu hảo reo
Khô bầm  trí rũ tình thân bẹo
Nay càng ráng vẫy để còn leo
Hết tuổi thời xuân chừ lạnh lẽo

BẬU

BẬU

Bậu vui gió thoảng thường trao đắm
Bậu thích trăng cười nghĩa gởi say
Bậu dõi từng khi còn kẻ ấy
Bậu trông mỗi buổi đón anh này
Bậu luôn mỏi nhẫn nơi triền núi
Bậu vẫn nghiêng đầu để nắm tay
Bậu nghĩ tình ta nhiều điểm giống
Bậu đem trí não ngỏ phơi bày

NGẮM CẢNH

NÉT ĐẸP QUÊ HƯƠNG

Mờ sương lãng tử viết đôi dòng
Lũng đẹp mây cười trải khúc trong
Cảnh vẫn ngời xinh hồn rạng khắp
Tình luôn tỏa sáng não êm lòng
Hoa vàng thắm mãi không hề lạnh
Búp nõn tươi hoài chẳng sợ cong
Cả dãi sơn hà thêm sống động
Trăng tròn gió thổi rỡ bờ nong
Tg HX

Bài 2 Xưa Hường

NGẮM CẢNH
Mỹ lục Thanh

Muộn rồi lãng tử đến bờ nong
Gió  thổi đìu hiu tạt cõi lòng
Vẫy các nàng tiên cười dải lụa
Đợi từng bãi cát trải hồn trong
Rạng hồng mỗi lúc thơm ngào thoảng
Nõn đỏ khi trời mát đượm cong
Thỏa mãn ban chiều trăng ló dịu
Vẫn nghe nước chảy thật xuôi dòng

Đâu dễ

ĐÂU DỄ DÀNG
Thơ : Hường Xưa.

    Sống nghĩ chi nhiều để hận thâm
Tìm buông chớ loạn não lang ngầm
                 Ai rồi phải biết rời âm  tục
              Nọ cũng lo gìn đổi tính hâm
        Đã hiểu vầng dương vừa ló mặt
             Đừng mơ cõi tạm cứ sai lầm
            Đem lời phẫn nộ mà gieo oán
Chẳng mấy yên lòng giữ miệng câm.

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2021

TÌNH THÂM

TÌNH THÂM

Thu về dịch tễ cứ hoài lan
Héo dạ buồn chêm mãi khổ tràn
Dõi mấy mùa yêu tình chẳng gặp
Thêm nhiều nỗi nhớ lệ còn chan
Này anh ảm đạm hồn lo rẫy
Ấy ả vằn vo mộng rũ ngàn
Vẫn hiểu tâm người luôn bất diệt
Mai mình gặp gỡ hết buồn than

Dậy Sóng

DẬY SÓNG

Mỏi đợi em về giữa giấc mơ
Dường như bão dậy sóng xô bờ
Xuôi miền nhịp sống ngày xưa tỏ
Ngược phía niềm tin buổi cũ mờ
Nét trẻ hôm nào đi dạ ngỡ
Thân ngà lúc nọ để hồn ngơ
Ngồi đây nghĩ lại thời xuân nở
Giận mãi ân tình nhớ tuổi thơ