ĐÊM BUỒN MÙA DỊCH
Dõi cảnh hoa Quỳnh vắng tịch thêm
Và thương giọt nhỏ rớt vai mềm
Làng quê quạnh quẽ hồn không ấm
Giữa bản tiêu điều mộng khó êm
Ấy những thời gian lành lạnh chỉ
Này bao kỷ niệm xót xa thềm
Khi mà dịch nổ càng hoang nẫu
Để ánh trăng vàng nặng trĩu đêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét