KHẮC KHOẢI
Gió Biển mây trời cũng lộng trơ
Hờn duyên lạc bến ở xa mờ
Trông chàng tủi phận âu sầu nhớ
Để thiếp cam lòng quạnh quẽ ngơ
Nhẫn cỏ tình trao đời vướng nợ
Nguồn cơn nghĩa gởi mộng sang bờ
Lâu rồi chẳng gặp hồn như vỡ
Nẫu nuột canh dài khắc khoải mơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét