CÒN CHĂNG
Vạn nẻo muôn trùng đã cách xa
Rồi đây vĩnh biệt dải Sơn Hà
Về âm ngõ Phật chờ mong trả
Giã cội dương trần cứ lẩn qua
Mãi bỏ nơi này đau Giáng ngọc
Hoài thương chốn nọ khổ thân ngà
Đường duyên gãy gánh thôi từ tạ
Lỡ chút hương thừa hưởng tạm nha
Tg Xưa Hường
NHỚ NHÀ
Mưa tràn gió thổi lạnh hồn ta
Mỗi bận về thăm ngắm cảnh nhà
Dõi lộ bờ hoang dài bóng lẻ
Trông đường lối nhỏ trĩu hình qua
Thềm bên vọng khẽ gầy hao dáng
Dãy cuối bừng loang tủi chạnh bà
Cuộc sống mưu cầu bao nẻo ngã
Nay đành cách biệt khổ người xa
Tg Xưa Hường
NỖI NIỀM
Lặng nỗi riêng lòng chỉ có ta
Nhìn song nghĩ tiếc nguyệt đang tà
Mơ màng quãng vắng đường khuya gợn
Thổn thức đêm dài nghĩa nặng sa
Kẻ lãng quên rồi duyên trọ lá
Người mong bỏ hết mộng sang phà
Tâm buồn khắc khoải nghe chiều muộn
Để lệ đong hoài lẫn xót xa
Hường Xưa
Tặng cho một người đã xa tôi
TÌM ĐÂU
Nơi về lối cũ thật là xa
Liễu đổ chiều nghiêng bóng nhạt tà
Khắc khoải ngày xưa từng chọc giỡn
Êm đềm buổi nọ những chờ qua
Rồi ươm nghĩa đẹp khêu làng bản
Để ướm tình xanh rộn ngõ nhà
Nặng nổi hờn ghen người Ấy đã
Quên rồi khúc nhạc thuở cùng ca
Hường Xưa
ĐẤT TỔ
Phú Thọ nơi người ở rõ xa
Nghe tin vội vã ngóng Di Đà
Dòng mương nước cuộn chia rời ngả
Bãi ruộng mây luồn phủ ngó ra
Ngẫm cảnh đền Hùng bao lọm đá
Tìm dong chủ tướng những khu nhà
Phương này kẻ đến hành hương lạ
Mãn nguyện mưu cầu đất Tổ ta
Xưa Hường
TRỌN TRINH NGUYÊN
Vẫn ngóng ngày ai trở lại nhà
Thân nghèo vất vả tận trời xa
Hồn đơn lạnh lẽo tìm hơi ấm
Ngõ lạc đìu hiu phí tuổi ngà
Ngửa mặt trời xanh rầu rĩ nhớ
Xuôi dòng biển bạc ngỡ ngàng ca
Ân nồng mãi hứa ngàn năm đợi
Ủ trọn tình nguyên dẫu bóng tà
Hường Xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét